Lục Trường An cầm túi gấm nhỏ kia uể oải suốt hai ngày.
Đám người Lý Mộng Ngư quả thực là cụp đuôi hầu hạ y, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ sơ ý một chút thì sẽ bị Lục Trường An xách lỗ tai rống một trận.
Nhưng toàn bộ sức lực của Lục Trường An đã cạn kiệt sau khi Lương Tuyển rời đi, bây giờ động cũng chẳng muốn động thì lấy đâu ra tâm tư để nổi cáu.
Lý Mộng Ngư lén lút quan sát Lục Trường An đang co quắp trên ghế dài rồi nhỏ giọng hỏi Quan Hành Tam bên cạnh: "Y như vậy bao lâu rồi?"
Quan Hành Tam chuẩn bị cởi áo bôi thuốc cho mình: "Từ lúc sáng ngủ dậy vẫn ngồi yên ở đó tới giờ."
Lý Mộng Ngư lấy cùi chỏ thúc Quan Hành Tam: "Ngươi gọi y thử xem." Từ khi Quan Hành Tam lộ ra tài viết chữ đẹp thì Lý Mộng Ngư đã hòa nhã với hắn hơn một chút, hầy, ngoại hình không được thì có tài cũng miễn cưỡng chấp nhận.
Quan Hành Tam xuýt xoa: "Tiểu công tử, ngươi cẩn thận một chút, giờ Lương Tuyển đi rồi, ngươi đừng làm nứt vết thương của lão tử chứ."
Lý Mộng Ngư quay đầu nhìn hắn, thế là không cẩn thận liếc thấy lông ngực rậm rạp trên lồng ngực rắn chắc của Quan Hành Tam......!Lý Mộng Ngư rùng mình một cái, sau đó lại thấy nóng mặt, hắn lầm bầm: "Đồ lỗ mãng."
Lý Mộng Ngư còn nói: "Bỏ đi, không cần ngươi gọi y, ngươi bôi thuốc xong thì nấu cơm đi, ta đói rồi."
Quan Hành Tam trợn mắt: "Chẳng phải ngươi chê lão tử nấu cơm dở ẹc hay sao?"
Lý Mộng Ngư: "......"
Từ khi Lương Tuyển đi, Lục Trường An liền biến thành con rối chỉ biết thở, đây cũng chưa tính là gì, mấu chốt là chẳng ai biết nấu cơm cả! Thậm chí nấu nước pha trà uống cũng thành vấn đề!
Cuộc sống trên núi này quả thực không thể vượt qua nổi!
Lý Mộng Ngư buồn bực thở dài, hắn sờ lên trán mình, vết ong đốt vẫn còn hơi đỏ nhưng may mà không bị sưng lên, xem ra nước rêu xanh gì kia của Quan Hành Tam đúng là hiệu quả thật.
Hắn chỉ muốn mau mau xuống núi về nhà, nhưng cứ nhìn bộ dạng rũ rượi của Lục Trường An thì hắn thực sự không dám đi.
Lý Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn trời: "Thôi, chắc Lý Tiểu Phúc cũng sắp mua đồ xong rồi, chờ hắn mang đồ về ăn vậy."
Nhưng tên Lý Tiểu Phúc này chẳng đáng tin cậy chút nào, sáng sớm hắn đã vào thành, thế mà ba người chờ trong viện đói đến nỗi bụng dán vào lưng mà hắn vẫn chưa về.
Sắc mặt Lý Mộng Ngư tái nhợt, thoi thóp ngồi trên ghế: "Đã quá trưa rồi......!Đói, ta đói." Hôm qua không ăn gì, hôm nay lại đói bụng hơn nửa ngày, đúng là đày đọa thiếu gia đã quen cẩm y ngọc thực như hắn.
Quan Hành Tam đi tới nhìn Lý Mộng Ngư: "Bộ dạng ngươi thật thảm, xem ra đói không chịu nổi nữa rồi, ta ra ngoài hái mấy quả về cho ngươi lấp bụng."
Lý Mộng Ngư choáng váng nói: "Ta cũng đi."
Hắn đứng dậy lê đôi chân mềm nhũn như sợi mì theo Quan Hành Tam ra ngoài.
Lục Trường An vẫn ngồi dưới tàng cây hoè ngơ ngác vô hồn, dáng vẻ như không dính khói lửa trần gian, Lý Mộng Ngư lắc đầu, nổi hứng thơ ca cảm thán: "Hỏi thế gian tình là chi —— Á!"
Khi giẫm lên bậc thềm, Lý Mộng Ngư đạp phải vạt trường bào của mình nên mất đà ngã sấp mặt!
Quan Hành Tam đi phía trước kịp thời phản ứng nhanh, cánh tay ôm eo Lý Mộng Ngư kéo mạnh một cái, cả người Lý Mộng Ngư bổ nhào vào người Quan Hành Tam!
Lục Trường An ở bên kia đúng lúc nghiêng đầu nhìn sang: "......" A, khá khen cho một đôi cẩu nam nam!
Lý Mộng Ngư mặt đỏ tới mang tai vùng vằng đẩy Quan Hành Tam rồi tự mình đứng vững lại, hắn ngoài mạnh trong yếu nói: "Làm, làm gì thế! Hôm qua ta đã thấy ngươi mặc bộ đồ này! Một bộ y phục mặc hai ngày, thế mà......!lại dám ôm bản công tử à!"
Quan Hành Tam chà răng: "Ha, khi lão tử áp tiêu mười ngày nửa tháng không tắm rửa không súc miệng là bình thường, hai ngày không thay đồ thì đã sao."
Lý Mộng Ngư: "......" Tốt tốt, giờ hắn chẳng còn khẩu vị gì nữa rồi, Lý Mộng Ngư cả giận nói: "Thôi, ngươi tự ăn quả của ngươi đi!"
Quan Hành Tam cười ha ha rồi tiêu sái đi mất.
Lý Mộng Ngư lê chân trở về, vừa quay đầu đã thấy Lục Trường An đang hờ hững liếc nhìn hắn, Lý Mộng Ngư: "......"
"Hoàn hồn chưa!?" Lý Mộng Ngư khổ sở ôm cái bụng lép kẹp nhìn y chờ mong: "Tỉnh lại đi Lục Trường An, mau vào bếp nấu cho ta bát mì đi."
Lục Trường An: "......"
Lục Trường An thật sự cũng đói đến choáng đầu hoa mắt, Lương Tuyển đi rồi chỉ còn lại một đám đại gia chờ được hầu hạ, nhóm lửa còn không xong thì nói gì đến nấu cơm.
Haizz, lại nhớ Lương đầu gỗ rồi.
Ánh mắt Lục Trường An lại đờ đẫn nhớ lại đêm đó Lương Tuyển rời đi, y nghĩ tại sao mình không gọi hắn về nhà sớm, nếu nói ra thì có phải hắn sẽ bớt dằn vặt hơn không?
Lục Trường An cầm túi gấm nhỏ, chậm chạp xoa nắn món đồ trong túi, đó là một chiếc nhẫn ngọc cổ xưa màu xanh sẫm, tuy Lục Trường An không biết nhìn hàng nhưng cũng nhận ra chiếc nhẫn này e là đồ quý hiếm.
Điều này càng củng cố suy đoán của Lục Trường An về thân phận Lương Tuyển.
Người ta quả nhiên không phải lưu lạc đến Nam Phong Quán, ai ngờ trời xui đất khiến Lương Tuyển bị mình mua về, từ đó làm rối loạn kế hoạch ẩn nấp ở Nam Phong Quán của hắn.
Lục Trường An lấy nhẫn ngọc ra đeo vào ngón tay cái của mình, nhưng ngón tay y nhỏ nên chiếc nhẫn trượt tới trượt lui.
Lý Mộng Ngư đang buồn bực ngồi bên cạnh đột nhiên hai mắt sáng rỡ: "Ê! Sao ngươi có được món đồ tốt này vậy?" Hắn duỗi cổ tới nói: "Cho ta xem với."
Lục Trường An đưa cho hắn rồi buồn buồn dặn dò: "Của Lương Tuyển đấy, ngươi cẩn thận đừng làm rớt bể."
Hai ngón tay Lý Mộng Ngư cầm nhẫn ngọc giơ lên dưới ánh mặt trời cẩn thận thưởng thức chất ngọc: "Í? Bên trong có chữ này!"
Lỗ tai Lục Trường An lập tức dựng đứng, thầm nghĩ chắc không phải chữ gì tỏ tình đấy chứ?
"Là một cái họ! Ê!? Lương Tuyển họ Lương mà, cái này......!hắn trộm đồ của người ta sao?"
"............" Lục Trường An trừng mắt, y đoạt lại nhẫn ngọc để dưới nắng nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong khắc một chữ "Lý" nhỏ.
Lý Mộng Ngư cười ngượng ngùng: "Chắc là vật của người quan trọng để lại cho hắn."
Lục Trường An trầm ngâm suy nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ "Lý" kia, y nói: "Trước đây ngươi từng nói mười năm trước cả nhà Lý gia đều chôn thân trong biển lửa đúng không? Ngươi kể chi tiết chuyện này cho ta nghe đi.".