Lục tú tài hùng hổ ngồi xuống, khí thế bức người quát to: "Nào, so thì so! Sao lại không so chứ!" Tiếng quát như muốn khóc, y rưng rưng nước mắt nức nở: "Hôm nay hai ngươi phải so cao thấp tốt xấu mới được! Tiểu Phúc Tử! Mài mực đi!"
Lý Mộng Ngư: "......"
Quan Hành Tam: "......"
Lý Tiểu Phúc rụt cổ, trong lòng hối hận muốn chết, nếu biết trước thế này thì hắn đã không vì một câu trêu chọc của Quan Hành Tam mà vỗ ngực tự xưng thiếu gia nhà mình giỏi thư pháp nhất, lần này thì hay rồi, không biết Lục công tử uống nhầm thuốc gì mà còn bắt thiếu gia nhà mình so tài thư pháp với tên thổ phỉ đáng ghét kia, chuyện này, chuyện này......!
Đôi mắt sắc lẻm còn long lanh nước của Lục Trường An quét tới, Lý Tiểu Phúc run lên một cái, không dám chần chờ mà cúi đầu khom lưng bảo y: "Vâng vâng vâng, ta đi chuẩn bị đây."
Lý Mộng Ngư lặng lẽ quan sát Lục Trường An, thấy miệng y méo xệch, rõ ràng trong mắt ngấn lệ nhưng đỉnh đầu lại bốc khói nghi ngút!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Lý Mộng Ngư lập tức bỏ qua hiềm khích lúc trước thì thào nhắc nhở Quan Hành Tam bên cạnh: "Lục Trường An có biến, chắc sắp nổi nóng rồi, lúc dầu sôi lửa bỏng thế này đừng nên đối đầu với y."
Trên đầu Quan Hành Tam hiện lên ba vạch đen, khẽ gật đầu: "Được, nghe lời ngươi."
Lục Trường An giống như đứa trẻ ấm ức, giơ tay dụi mắt rồi hít sâu một hơi nói to: "Mỗi người các ngươi viết hai câu để ta nhận xét, cứ viết......" Y còn chưa dứt lời thì đúng lúc Lương Tuyển đi tới, Lục Trường An trong mắt rưng rưng, gân cổ khàn giọng quát: "Cứ viết "Ta hướng lòng mình về trăng sáng, ai ngờ trăng sáng soi cống rãnh" đi!"
Mọi người: "............"
Lý Mộng Ngư bừng tỉnh đại ngộ, à há, thì ra là thế!
Lý Tiểu Phúc trải giấy xong, Lý Mộng Ngư đi lên trước, hắn lấy lại bình tĩnh, ổn định hơi thở, bàn tay vững vàng viết xuống từng nét cứng cỏi có thần, kiểu chữ Sấu Kim Thể rất đẹp, khi viết xong hai câu thơ, sắc mặt Lý Mộng Ngư mới giãn ra lộ vẻ đắc ý hài lòng.
"Nào, đến lượt ngươi." Hắn nhướn mày nhìn Quan Hành Tam.
Quan Hành Tam thử nhìn thoáng qua chữ hắn, chân tâm thật ý khen ngợi: "Chà, quả nhiên là tiểu công tử, viết chữ đẹp thật, vừa chỉnh tề vừa rõ ràng."
Lý Mộng Ngư: "......"
Quan Hành Tam đứng trước bàn tiện tay cầm bút lông, ung dung chấm mực rồi nhanh nhẹn múa bút viết ra hai câu thơ kia: "Ha ha ha, may mà không bị thương ở tay."
Lý Mộng Ngư vừa ngó thử thì đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy hai hàng bút tích còn chưa ráo mực, thế bút khoẻ khoắn thoải mái, mạnh mẽ hữu lực mà không mất đi vẻ phóng khoáng, đủ thấy công lực thư pháp của Quan Hành Tam không hề thua kém hắn mà thậm chí......còn cao hơn hắn.
Lý Mộng Ngư biết rõ khuyết điểm thư pháp của mình, với tính cách cầu toàn, hắn viết chữ chậm, hạ bút cẩn thận, chữ viết ra kiểu gì cũng sẽ tinh xảo quá mức.
Nhưng lúc nãy Quan Hành Tam phóng khoáng vung tay lên viết, khi so sánh vẻ tiêu sái tự tại của hắn và thái độ thận trọng của Lý Mộng Ngư, mặc dù thư pháp của họ mỗi người một vẻ nhưng công lực lại chênh nhau rõ ràng.
Lý Mộng Ngư: "......"
Lý Tiểu Phúc cụp đuôi không dám nói tiếp nữa, mặc dù hắn nhìn không ra chỗ tốt xấu giữa hai kiểu thư pháp nhưng hắn lại hiểu sắc mặt thiếu gia nhà mình!
Má ơi, mặt thiếu gia còn đen hơn đáy nồi nữa!
Không ngờ thư pháp đáng tự hào nhất của hắn lại bị tên Quan Hành Tam này hạ thấp! Lý Mộng Ngư khóc không ra nước mắt đi tới ngồi cạnh Lục Trường An, hai người thất hồn lạc phách chết lặng.
Quan Hành Tam gãi đầu: "Hai người các ngươi sao thế? Mặt ai cũng đờ đẫn cả."
Lý Mộng Ngư u oán ngẩng đầu: "Bình thường ngươi luyện chữ thế nào?"
Quan Hành Tam khoát tay hờ hững nói: "Những người sống nay chết mai như chúng ta thì luyện chữ làm gì, có thời gian rảnh đi uống rượu không tốt hơn à, khi nào chuyện làm ăn cần tới thì mới viết hai chữ cho tiên sinh phòng kế toán của chúng ta thôi, sao rồi? Có phải viết xấu lắm không, ha ha ha."
Lý Mộng Ngư: "............"
Quan Hành Tam vẫn chưa phát giác điều gì, còn thở dài nói: "Vẫn là tiểu công tử ngươi viết chữ đẹp, mỗi lần lão ca viết chữ thì đám khỉ ngồi bên dưới đều than thở nhìn chẳng hiểu gì."
Lý Mộng Ngư hai mắt rưng rưng vỗ bàn một cái rồi phất tay áo đi vào thư phòng.
Quan Hành Tam: "???"
Một lát sau, Quan Hành Tam đứng trước cửa thư phòng gọi: "Canh ngọt nguội rồi, hai vị tiểu công tử ra ăn đi."
Lý Mộng Ngư và Lục Trường An lần lượt bị Lý Tiểu Phúc kéo ra, hai người vừa ủ rũ bưng bát lên thì Quan Hành Tam đã xì xụp húp một ngụm canh ngọt, còn khoan khoái thở dài: "Ngon thật!"
Khóe mắt Lý Tiểu Phúc rút gân, hắn lén liếc nhìn Lý Mộng Ngư, thầm nghĩ tướng ăn của tên Quan Hành Tam này thô bỉ như thế, thiếu gia nhà mình có thể chịu nổi sao.
Tay trái của Lý Mộng Ngư đang ưu nhã cầm thìa chợt cứng đờ, khóe miệng hắn run rẩy, nghe tiếng húp soàm soạp của Quan Hành Tam thì lại nhớ tới chuyện so tài thư pháp giữa bọn họ, trong lòng không khỏi đau thương, nghĩ đi nghĩ lại đầu óc hắn bỗng nhiên co lại, sau đó ném thìa rồi bắt chước người ta phóng khoáng bưng bát ngửa đầu uống cạn!
"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!"
Mọi người: "......".