Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 41: Người Này Lại Không Mặc Quần Lót






Hôm đó Lương Tuyển đầu tiên là cõng Lục Trường An oanh liệt bị thương về nhà trước, sau đó quay lại gánh lợn rừng một lớn một nhỏ tổng cộng gần hai trăm cân về.

Lương Tuyển về đến nhà đã thấy Lục Trường An nhăn mặt vịn bàn chổng mông lên kỳ quái đứng đấy: "Lương đầu gỗ, mông ta bắt đầu sưng rồi!" Lục Trường An khóc không ra nước mắt, giờ y muốn ngồi cũng không xong.

Lương Tuyển: "......"
Hắn ném hai con lợn rừng xuống đất rồi nói: "Ngươi đi tắm rửa trước đi, ta lấy dầu thuốc cho ngươi."
Lục Trường An hầm hừ: "Ta muốn ăn lợn rừng kho tàu, thịt chiên, thịt hầm, thịt xào! Tức chết gia!"
Lương Tuyển cố nén ý cười trên khóe miệng dõi theo Lục Trường An giống như con vịt mông vểnh vừa xoa vừa phủi đất đi vào phòng.

Lục Trường An cau mày, lòng đầy buồn bực mở tủ ra tìm quần áo chuẩn bị tắm rửa, sau đó y dừng tay lại, hai mắt lập tức tỏa sáng!

Không đúng, đây chính là cơ hội!
Ha ha ha!
Lợn rừng nhỏ! Ngươi làm tốt lắm!
Lục Trường An ôm cửa tủ cười một mình hệt như đồ ngốc, sau đó cố gắng đè xuống niềm vui sướng vì sắp đạt được mưu kế, trở lại dáng vẻ gục đầu ủ rũ cầm y phục vào nhà tắm.

Lúc tắm rửa hồn y đã bay vút lên mây, bắt đầu mơ màng tưởng tượng chuyện sắp xảy ra, nghĩ đi nghĩ lại y không nhịn được cười hắc hắc, sau đó nhớ ra Lương Tuyển đang nấu nước mổ heo ở bếp sát vách thì lập tức hốt hoảng bịt miệng lại.

Ngàn vạn lần không được để Lương đầu gỗ phát giác ra ý đồ của y, nếu không sẽ hỏng bét hết!
Khi Lục Trường An tắm rửa xong, Lương Tuyển đã chu đáo khiêng giường hóng mát vào sân cho y.

Lục Trường An ôm cái mông sưng to uốn éo đi qua nằm sấp trên giường rồi gọi Lương Tuyển: "Dầu thuốc của ta đâu! Mông ta sưng thành bánh bao lớn rồi này!"
Lương Tuyển từ trong bếp đi ra, trên trán lấm tấm mồ hôi vì lửa nóng.

Hắn cầm một cái bình sứ trắng đi tới: "Đây là dầu thuốc lưu thông máu tan vết bầm, xoa lên vết thương sẽ không sao nữa."
Lục Trường An cau mày đau khổ nói: "Mông ta đau âm ỉ khó chịu quá, chẳng biết xương cốt có bị thương không nữa."
Lương Tuyển trầm mặc một hồi: "Ngươi ấn tay vào xương giữa mông xem có đau không."
Lục Trường An bĩu môi sờ soạng phía sau: "Chỗ này à?"
Lương Tuyển đang cúi mặt nhìn xuống đất đành phải ngẩng lên nhìn chỗ y sờ: "Không phải, xuống chút nữa."
Lục Trường An mới thay quần áo mùa hè vô cùng mềm mỏng, lúc này y nằm sấp nên quần áo dính sát vào người phác hoạ đường cong chập trùng trên thân......!Ừm, đặc biệt là cái mông, vì bị sưng to nên vểnh lên cao vút.


Lục Trường An cố ý chậm rãi rà tay dọc theo đường cong sau lưng rồi sờ lên mông: "Chỗ này sao?"
Lương Tuyển gật đầu, Lục Trường An liền nhẹ nhàng đè xuống: "A ~" Y khẽ nói: "Xương cốt vẫn ổn, chỉ có mông đau thôi, đụng một cái liền đau!"
Lương Tuyển thở phào nhẹ nhõm: "Xương không bị thương thì tốt rồi."
Lục Trường An khẽ nói: "Ừ, vậy ngươi mau bôi dầu thuốc cho ta đi."
Lương Tuyển trong lòng hơi động nhưng vẫn kịp phản ứng lại: "Trong bếp đang đun nước, ta không đi được, ngươi tự bôi đi."
Lục Trường An lườm hắn: "Hừ, làm như ta sàm sỡ ngươi không bằng!"
Y duỗi hai bàn tay trắng nõn rồi lật lòng bàn tay ra để Lương Tuyển nhìn, trên da hiện đầy vết thương vừa đỏ vừa sưng: "Nếu không phải gia khiêng đá làm tay bị thương thì còn cần đến ngươi sao?"
Y lạnh lùng nhìn Lương Tuyển, cả giận nói: "Thấy vậy chắc ngươi tin rồi chứ hả, hoàng hoa đại khuê nam!"
Lương Tuyển: "......"
"Vậy ta đi rửa tay trước đã." Lương Tuyển xoay người sang chỗ khác rửa tay, sau lưng hắn Lục Trường An mặt lạnh như băng lập tức cười hớn hở.

Rốt cuộc! Ha ha ha ~
Lục Trường An ném ánh mắt khen ngợi về phía con lợn rừng đáng thương ở góc sân, thầm nghĩ heo đệ ngươi cũng xem như làm được một việc tốt, hy vọng kiếp sau ngươi có thể đầu thai làm người, thiện tai thiện tai!

Thấy Lương Tuyển đã rửa sạch tay, Lục Trường An lập tức kéo khóe miệng xuống, một lần nữa trưng ra vẻ mặt vừa khổ sở vừa lạnh lùng.

Lương Tuyển cầm khăn lau khô tay, bên tai hơi đỏ lên, hắn khẽ hít sâu một hơi rồi đi tới chuẩn bị bôi thuốc cho Lục Trường An.

Tim Lục Trường An đập dồn, không kìm được co mông lại, lập tức bị đau đến giật thót mình: "Á!"
Lương Tuyển nắm vạt áo bào của Lục Trường An, cắn răng một cái rồi xốc y phục lên.

"!!!"
Người này lại không mặc quần lót nữa rồi!!!.