Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 35: Đi Dạo Ban Đêm






Lục Trường An nghe Lý Mộng Ngư trêu chọc thì trong lòng chợt nhớ tới Lương đầu gỗ, thầm nghĩ đêm nay mình không về nhà chẳng biết Lương đầu gỗ có nhớ y hay không, nhưng Lục Trường An cũng hiểu không có khả năng này, nếu khúc gỗ kia biết quan tâm người khác thì đã chẳng chọc mình tức chết rồi.

Lục Trường An đang do dự có nên kể với Lý Mộng Ngư chuyện Lương Tuyển hay không thì Dương Quan Văn và Trương Gia Bảo từ phía sau chạy tới.

"Hai người nói chuyện gì mà vui vậy?" Dương Quan Văn đến cạnh Lục Trường An cười hỏi.


"Không có gì, chỉ tán gẫu thôi." Lục Trường An chỉ vào hoa đăng trên sông cười nói: "Quỷ nào nghịch ngợm làm hoa đăng thế kia."
Đám người nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên thấy giữa lòng sông có một cái hoa đăng hình heo mập ú, ngay cả Lý Mộng Ngư cũng phì cười.

Đám người vừa đi vừa nghỉ, thấy gì thú vị thì dừng lại xem, thấy món đồ nào hợp ý cũng chẳng do dự mà mua ngay, chờ trăng lên giữa trời, đám đông bắt đầu tản đi, mọi người mới vui vẻ ra về.

"Hiền đệ đừng đến khách điếm, nhà ta có phòng dành cho khách, đệ theo ta về nhà đi." Dương Quan Văn ân cần nói với Lục Trường An.

Lục Trường An lắc đầu: "Lúc nãy đã hẹn Lý Mộng Ngư hôm nay tới nhà hắn tá túc một đêm, gần đây hắn tìm được một bức tranh đẹp nên ta muốn tới xem thử."
Dương Quan Văn cứng đờ, gượng cười nói: "Quả nhiên đệ vẫn thích tranh như thế."
Trương Gia Bảo phe phẩy quạt nói: "Ài, người ta không muốn về nhà ngươi thì thôi, Quan Văn huynh, ta thấy ngươi cũng sớm về nhà nghỉ ngơi đi, đêm đã khuya, ta buồn ngủ rồi."
Lý Mộng Ngư ở thành Đông, Trương Gia Bảo ở thành Tây, Dương Quan Văn ở thành Nam, mọi người ở hướng khác nhau nên chắp tay từ biệt, ai về nhà nấy.


Lý Mộng Ngư và Lục Trường An vừa đi vừa trò chuyện: "Sao Dương Quan Văn ngày càng dính ngươi thế."
Lục Trường An lắc đầu: "Ta cũng không rõ, chắc vì hổ thẹn với ta."
Lý Mộng Ngư cũng biết đầu đuôi chuyện Lục Trường An bị thư viện đuổi, nghe vậy lập tức cười gằn một tiếng: "Trái lại hắn hại ngươi thì có, hừ, dù sao ta vẫn thấy hắn không vừa mắt chút nào."
Lục Trường An ngạc nhiên nói: "Dáng dấp Dương Quan Văn cũng được mà, chắc không đến mức làm đau mắt Lý công tử nhà ngươi chứ."
Lý Mộng Ngư: "Không biết, ta cảm thấy tướng mạo hắn không tốt, tâm tư thâm hiểm."
Lục Trường An cười nói: "Đúng là nhìn hắn có vẻ không đơn giản, nhưng xem như cũng là người có tình có nghĩa, hắn giúp ta không ít chuyện đâu."
Lý Mộng Ngư nhếch miệng hỏi: "Mười một tháng bảy là đại thọ năm mươi tuổi của Chu tiên sinh, chẳng còn mấy ngày nữa, đến lúc đó ngươi có chúc thọ ông ấy không?"
Lục Trường An uể oải lắc đầu: "Chu tiên sinh đã thất vọng tột độ về ta rồi, ta không muốn làm phiền lòng lão nhân gia vào ngày vui thế này."

Lý Mộng Ngư nhíu mày nói: "Không thể nào, mấy ngày trước Chu tiên sinh còn nhắc tới bài văn ngươi viết trước đây mà, đâu có vẻ gì là còn giận ngươi."
Lục Trường An buồn rầu nói: "Trước kia ta muốn đến gặp ông ấy nhưng gửi thiếp mời đều không được trả lời, sau đó còn vẽ cho ông ấy một bức tranh cá bơi lượn......!Nhưng ông ấy lại trả về, có thể thấy trong lòng Chu tiên sinh vẫn còn giận ta."
Lý Mộng Ngư nhíu mày: "Ta cứ thấy kỳ lạ thế nào ấy, tính tình Chu tiên sinh rộng lượng, còn hâm mộ danh sĩ Ngụy Tấn phong lưu khí khái, theo lý mà nói sẽ không câu nệ phép tắc thế tục, ngươi chẳng qua chỉ lén lút xem bí tịch Long Dương, mặc dù phạm vào nội quy thư viện nhưng phong tục Đại Phúc cởi mở, không ít nhã sĩ phong lưu cũng có đam mê này, chắc Chu tiên sinh không đến mức vậy chứ?"
"Ban đầu ta cũng không tin nhưng thử mấy lần liên tiếp mà Chu tiên sinh cũng chẳng thèm để ý tới ta, ta không dám quấy rầy ông ấy nữa, lần nào cũng phải nhờ Dương Quan Văn chuyển lời thay ta, chỉ sợ hắn đã bị ta làm liên lụy ở chỗ Chu tiên sinh rồi."
Lý Mộng Ngư nói: "Vậy à? Thế thì ta giúp ngươi chuyển lời nhé, dù sao ta cũng không phải học sinh của Chu tiên sinh, có chọc ông ấy bực mình cũng chẳng sao.".