Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 3: Chuẩn Bị Mua Tiểu Quan






Lục Trường An liếc nhìn nam tử làm thụ trong sách, ảo tưởng mình là người nằm dưới nam nhân khôi ngô cao lớn kia, hai chân giơ lên, sau đó bị lật qua lật lại.

Lục Trường An thấp giọng rên rỉ rồi lấy một cây ngọc thế tròn trong ngăn kéo, mở rộng chân đưa nó xuống phía dưới muốn nhét vào......!
"A!" Lục Trường An ngước cổ kêu một tiếng.

Y chưa từng làm chuyện này với ai, ngọc thế tròn cũng là cách đây không lâu mới vất vả tìm được, chỗ khô khốc kia của y làm sao có thể chịu được thứ đồ thô ráp tuy nhỏ nhưng cũng xấp xỉ hai ngón tay này!
Vật phía trước của Lục Trường An bởi vì đau đớn mà xìu xuống.


Lục Trường An khóc không ra nước mắt, phía dưới còn ngậm chặt gần nửa cái đầu ngọc thế, y muốn rút ra nhưng nơi đó vẫn lưu luyến hút lấy không nhả.

"Thứ đồ bỏ gì thế này!" Lục Trường An bỗng nhiên tức giận, tất cả nhiệt huyết và dục vọng đều bị kẹt lại giữa chừng làm y khó chịu muốn chết.

Lục Trường An rút ngọc thế ra, quần áo mở rộng thở dốc một hồi, sau đó trở mình ngồi dậy đập vào thanh giường oán hận nói: "Không được! Ta phải tìm nam tử thật mới được!"
Lúc y bò xuống giường còn lảo đảo một chút, hai mắt rưng rưng, càng thêm chua xót cho chính mình: "Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!"
Lục Trường An lôi từ dưới giường ra một cái rương nhỏ, bên trong là tất cả ngân lượng của y.

Mọi thứ cha mẹ để lại y đều bán đi để xây tiểu viện hiện tại trên sườn núi này, còn có một cửa hàng nhỏ trong thành cho thuê, mỗi tháng cũng có chút thu nhập.


Ngoài ra y còn thường xuyên chép sách, viết chữ vẽ tranh cho tiệm sách, cũng kiếm không ít tiền, chỉ là y mê bí tịch Long Dương nên xài tiền như nước, thế nên để dành mãi......!cũng chỉ có mười hai lượng bạc.

Nhưng Lục Trường An hai ngày nay vì chuyện lão Hán đầu thôn mua kỹ nữ già về làm vợ mà bắt đầu rục rịch muốn động.

Nhưng y chỉ có mười hai lượng bạc......!Lục Trường An lại không dám ngang nhiên đến tiểu quan quán qua đêm, dù sao y vẫn thích nằm dưới, đi tiểu quan quán bỏ tiền ra cho người ta làm mình thực sự quá bất nhã, lỡ đồn ra ngoài thì một tú tài như y sẽ thành trò cười cho cả thành Long Giang.

Thế thì làm sao đi được!
Lục Trường An thầm nghĩ, nhưng nếu quả thật muốn mua người về nhà điều giáo thì mười hai lượng bạc có thể mua được ai chứ?
Người bình thường tự trồng trọt tự cấp tự túc, lại thêm bớt ăn bớt mặc thì một năm cũng phải dùng tới hai ba lượng bạc, giờ y chỉ có mười hai lượng, có thể mua một tiểu quan tốt được sao?!.