Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 15: Ta Không Phải Đoạn Tụ






Trên mặt Lục Trường An hiện lên hai đốm hồng hồng: "Ừm, nhớ tắm rửa sạch sẽ một chút, đặc biệt là...!vật phía dưới của ngươi đó."
Lương Tuyển: "............" Hắn há to miệng, mấp máy hồi lâu cũng không nói nên lời.

Vẻ xấu hổ trên mặt Lục Trường An dần tan đi, y cũng nhận ra hình như có chỗ nào đó sai sai.

Lương Tuyển cau mày nói: "Ta không phải đoạn tụ."
Lục Trường An: "!!!!!!"
Cuối cùng Lục Trường An vẫn không ăn trưa, bởi vì y lại đem chén canh ngọt kia đổ lên người Lương Tuyển.

Đau khổ và tức giận đan xen, y tung cửa vào nhà, nhịn không được nhào lên giường khóc lóc, số tiền bỏ ra chỉ là phụ, mấu chốt là y mong chờ lâu như vậy, khát vọng lâu như vậy, rốt cuộc người mua về lại nói cho y biết hắn không phải đoạn tụ! Người này không hầu hạ được y, không chơi được y!

Lục Trường An hoàn toàn sụp đổ, khó khăn lắm mới lấy hết can đảm đi mua người, được lắm, lấy giỏ trúc mà múc nước vô ích rồi!
Lương Tuyển đứng trong sân cũng rất xấu hổ, cả người hắn dính đầy cháo và canh ngọt, nghe thấy tiếng khóc không kìm nén được trong phòng, cuối cùng chỉ có thể thở dài.

Hắn cứ tưởng lão quy công kia sẽ nói việc này với tiểu lão gia, nhưng giờ ngẫm lại cũng biết lão đã giấu nhẹm chuyện chân hắn có vết thương, thấy tiểu lão gia trả tiền mau lẹ như vậy làm sao còn dám nhắc hắn không phải đoạn tụ chứ.

Cũng đúng, có ai muốn mua nô tài bình thường mà lại chạy đến chỗ như Nam Phong Quán mua người đâu.

Lương Tuyển chân thấp chân cao đi vào nhà tắm giội sạch cháo và canh ngọt trên người, nhà tắm này rất rộng, dưới nền lát đá, ngoại trừ vách tường giáp phòng bếp thì ba vách gỗ còn lại đều có cửa sổ cao năm thước nằm trên đỉnh đầu một chút, vừa thông gió vừa sáng sủa, dòng nước từ ngọn thác bên kia băng qua phòng bếp, sau đó dẫn vào nhà tắm.

Sàn phòng tắm lát đá, có một hồ nước sâu tới đầu gối đủ cho một người nằm để chứa nước, khi đầy lại chảy ra ngoài sân.


Lương Tuyển tắm xong, thuận tiện ở trong giặt quần áo, hắn thầm nghĩ không biết ai thiết kế chỗ này mà xảo diệu như vậy, chỉ là giữa phòng tắm còn có một cái giường đá bị mài bóng loáng, chẳng biết dùng để làm gì.

Lục Trường An khóc trong phòng vừa mệt vừa đói, y nức nở mãi mới ngừng lại, đôi mắt phượng thường ngày luôn hất lên tràn ngập phong tình giờ đã sưng to như hai quả đào.

Lục Trường An ngẩn ngơ nằm lỳ trên giường suy nghĩ, Lương Tuyển phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại trả hắn về Nam Phong Quán? Nhưng nghĩ cũng biết khó khăn lắm mới bán hắn đi kiếm lời, lão quy công gian xảo kia đời nào chịu nhả bạc ra chứ! Đã vậy y còn bỏ ra hơn bốn lượng bạc cho hắn khám bệnh, chắc hẳn tiền này cũng không đòi lại được!
Nhưng mà, nhưng mà, y phải làm sao bây giờ! Lục Trường An lại có chút buồn bực.

Bộ y dễ dàng lắm sao!
Còng lưng chép sách hơn hai tháng, vất vả lắm mới kiếm được tiền để mua về một nam nhân có thể làm y sảng khoái, nghĩ không ra là nghĩ không ra, thế mà phí công vô ích!
Từ năm ngoái bị quyển bí tịch Long Dương kia khơi gợi lên tâm tư, y ngày ngóng đêm mong, hy vọng có thể sớm tìm được một nam nhân tốt hàng thật giá thật cùng y thử hết mọi tư thế và sảng khoái trong thoại bản kia, nào ngờ bây giờ y lại mua về một nam tử không phải đoạn tụ, bảo y làm sao không hận được cơ chứ!
Đều do lão quy công trời đánh kia, còn có Lương Tuyển đáng chết kia nữa!.