Tiểu Trư Tầm Thân Ký

Chương 19: Uy hiếp




Thời tiết càng ngày càng lạnh, Đỗ Ninh bắt đầu thích Tiểu Trư đến mỗi đêm, hắn nhiệt độ hơi thấp, vừa đến mùa đông luôn sợ lạnh, mà Tiểu Trư nhiệt độ rất cao, ngủ ở bên cạnh y, tựa như gần cái ***g hấp ấm áp, vô cùng thoải mái.

Mặc dù thỉnh thoảng lúc Tiểu Trư mơ mộng đẹp sẽ cắn y phục, thậm chí ngón tay của hắn, nhưng chưa từng làm đau hắn, cho nên Đỗ Ninh vẫn nhẫn nại.

Tiểu viện này chỉ có hai người bọn họ ở, mỗi ngày Đỗ Ninh vẫn dậy thật sớm, trước khi gã sai vặt đến đưa nước quét dọn, sẽ bảo Tiểu Trư chạy về phòng của y ngủ, để tránh bị thấy.

Hôm nay Đỗ Ninh dậy muộn một chút, khiTiểu Trư theo hắn từ trong phòng đi ra, đúng lúc chạm mặt gã sai vặt đến đưa nước, hắn không để ý, ngáp trở về phòng mình, lại ngủ thêm một giấc.

Xế chiều Đỗ Ninh bị Lan đại công tử mời đi, nói có việc thương nghị, kết quả hắn ở thư phòng đợi chừng một canh giờ, Lan Tử Hàng mới chậm rãi thong thả đi vào, Đỗ Ninh nén giận, hỏi thăm chuyện gì.

Lan Tử Hàng ngồi ở trên ghế đánh giá Đỗ N inh, từ đầu tới chân, từ chân đến đầu, im lặng nửa ngày, Đỗ Ninh rất lúng túng, tức giận dần lên cao.

“Đỗ Tiếu không phải là đệ đệ ruột của ngươi.”Lan Tử Hàng dùng ngữ khí khẳng định, Đỗ Ninh hơi do dự, gật đầu nói: “Phải, y là nghĩa đệ mà ta thừa nhận, nhưng mà tình cảm giống như ruột thịt.”

“Sợ rằng không chỉ là ruột thịt đi?” Ngữ khí khinh bạc và ánh mắt không đứng đắn của Lan Tử Hàng, làm cho Đỗ Ninh nhất thời đỏ mặt, vừa muốn phản bác, Lan Tử Hàng nói: “Ngươi không cần thẹn thùng, nói thật, chúng ta đều là người cùng sở thích.”

Đỗ Ninh vừa lúng túng vừa giận, cố tự trấn định nói: “Cái gì người cùng sở thích, đại công tử nói đùa.”

Lan Tử Hàng hơi nghiêng mình về phía trước nhìn, mỉm cười nói: “Ta thích Tiểu Trư, ta muốn y trở thành người của ta.”

Đỗ Ninh giật mình trong lòng, nghiêm mặt nói: “Lời này của ngài là có ý gì!”

“Chính là ý này.”Lan Tử Hàng tựa trở về ghế, lạnh lùng nói: “Trước đây ta còn nói y thật là ngây thơ không đục, hóa ra đã sớm ám độ trần thương, vậy cũng tốt, không cần ta dạy y.”

Đỗ Ninh cả giận nói: “Ngài có ý gì!”

“Ha ha, có ý gì? Các ngươi hàng đêm xuân tiêu, còn hỏi ta có ý gì?” Thanh âm của Lan Tử Hàng muốn chấn rớt ra băng rồi, thật sự là giận không kìm được. Hắn đối Tiểu Trư dùng hết tâm tư, nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào, đã sớm lửa giận lên cao, đây là lần đầu hắn đối với người khác lựa ý hùa theo như vậy, bình thường coi trọng người nào, chỉ cần một ánh mắt của Lan đại công tử hắn, mỹ nam dạng nào không phải biết điều một chút đi vào khuôn khổ? Riêng Tiểu Trư tính tình mặc dù chất phác, nhưng võ công tốt, Lan Tử Hàng không dám tùy tiện gây hấn, chỉ có thể cố nén.

Đỗ Ninh vừa sợ vừa giận, trách mắng: “Ngươi… Nói nhảm gì đó!”

Lan Tử Hàng cười lạnh: “Ta nói nhảm? Ngươi đối với y tồn tại tâm tư gì, cho là ta không nhìn ra được sao?”

Sắc mặt Đỗ Ninh từ đỏ bừng biến thành trắng như tuyết, gần như không khống chế được thân thể run rẩy, hắn có tâm tư với Tiểu Trư? Không có, hắn không có tâm tư gì, hắn chỉ là thích y, hy vọng giữ y ở bên người, không có… Không có tâm tư khác.

“Ta không có…” Thanh âm Đỗ Ninh phát run, không cách nào chống đỡ ánh mắt sắc bén của Lan Tử Hàng, cúi đầu, kiên trì nói: “Chúng ta chẳng qua là huynh đệ, không có gì khác.”

“Hả, thật sự?”Lan Tử Hàng như có điều suy nghĩ nhìn y, nhếch khóe miệng: “Nếu ngươi thật sự không câu dẫn y, bản thân ta có thể tha cho ngươi một mạng.”

Đỗ Ninh giận đến suýt ngất đi, cái gì gọi là “Câu dẫn “?!

“Lan công tử, ngươi không nên ức hiếp người quá đáng!”

“Ồ, ta sao lại ức hiếp ngươi?”

“Ngươi…”Đỗ Ninh giận đến run rẩy, hắn xưa nay khiêm tốn nội liễm, sao có thể đối kháng với Lan Tử Hàng tài năng lộ rõ, không tới ba câu liền rối loạn trận cước. Hắn dùng sức thở dốc một hơi, nghiêm nghị nói: “Lan công tử, đội ơn ngài chiếu cố một tháng, nhưng ta không thích hợp làm việc ở đây, vẫn là hướng ngài từ biệt thôi.”

Lan Tử Hàng mỉm cười nói: “Đỗ Ninh, ngươi cũng biết, vì để cho ngươi có thể đi vào Công Đức Lâm, ta sa thải một gã đầu bếp, dành ra vị trí này, hiện tại ngươi muốn đi, nơi này của ta phải làm sao?”

Đỗ Ninh áy náy nói: “Thật sự thật xin lỗi,nhưng ta thật sự không thích hợp…”

Lan Tử Hàng ngắt lời hắn, nói tiếp: “Đừng quên, lúc ngươi tới đã gia hạn khế ước, không có sự đồng ý của ta, ngươi không thể tùy ý rời đi.”

Đỗ Ninh kinh ngạc nói: “Không phải là ngài…”

“Ta làm sao?”

Đỗ Ninh muốn nói, rõ ràng là ngươi đuổi ta đi, nhưng đột nhiên phát hiện Lan Tử Hàng cũng không có nói những lời này.

“Ngươi muốn đơn phương bội ước, cần phải bồi thường tổn thất cho ta, hơn nữa trước khi tìm được đầu bếp thích hợp, ngươi không thể rời đi.”

“Ta… Ta có thể bồi thường ngươi!”Đỗ Ninh cắn răng nói, hiện tại hắn hạ quyết tâm muốn rời đi.

Lan Tử Hàng cười: “Được, nếu như ngươi kiên trì muốn đi, chúng ta trước tiên đem nợ tính toán.” Hắn đưa tay từ trên bàn cầm qua một quyển ghi chép, mở ra tính toán, viết xuống mấy số, đẩy tới bên cạnh bàn, ý bảo Đỗ Ninh tự mình nhìn.

Đỗ Ninh cầm qua quyển sổ vừa nhìn, thất kinh: “Ba ngàn năm trăm lượng?!”

Gian thương! Gian thương! Đỗ Ninh trừ hai chữ này, vậy không nghĩ ra cái gì.

LanTử Hàng dù bận vẫn ung dung nói: “tạm thời mời đầu bếp, đâu có dễ dàng như vậy? Ngoài bỏ ra số tiền lớn, còn có biện pháp gì? Ba ngàn lượng đã coi như là phí dụng thấp nhất.”

ĐỗNinh run giọng nói: “Năm trăm lượng, phí ăn ở, sao lại thế này? Chẳng lẽ ta ở chỗ này làm công, còn phải tự mình trả tiền ăn ở hay sao?”

“Ngươi dĩ nhiên không cần trả, bất quá Tiểu Trư lại không làm công cho Công Đức Lâm, ăn ở của y, không thể không tính.”

“Nhưng là, lúc ấy ngươi cũng không nói phải thu…”

“Ta cũng không nói không thu, đúng không?”

Đỗ Ninh chán ghét ngó chừng hắn, Lan Tử Hàng cười một tiếng: “Ăn cơm trả tiền, đạo lý hiển nhiên, chút đạo lý này tiểu hài tử cũng hiểu, Đỗ công tử có lẽ cũng không phải là không biết đi.”

Hắn đột nhiên gọi một câu “Đỗ công tử”, Đỗ Ninh giật mình trong lòng, sắc mặt càng tái nhợt, chăm chú nhìn Lan tử hàng, vẻ mặt đề phòng.

Lan Tử Hàng lười biếng nói: “Ngươi tự mình biết, ngươi ở nơi này làm việc, mỗi ngày tốn bao nhiêu thời gian cùng tâm tư làm đồ ăn cho khách nhân, lại tốn bao nhiêu thời gian cùng tâm tư nấu cơm cho Tiểu Trư! Y ăn món gì, nơi này đều có ghi chép, sơn trân hải vị, phong phú đa dạng, ai a a, ta thật là hâm mộ y, tìm được ‘Ca ca ‘ tốt như ngươi.”Hắn cố ý nhấn mạng hai chữ “Ca ca “, mặt Đỗ Ninh càng trắng.

LanTử Hàng theo dõi hắn, lại ác ý thêm một câu: “Hơn nữa hảo ca ca này, chẳng những quản ăn, lại quản bồi lên giường.”

Đỗ Ninh giống như bị quất một roi, lui về phía sau một bước, khàn giọng quát lên: “Ngươi nói nhảm!”Hắn run rẩy lui về phía sau, tức giận chỉ vào Lan Tử Hàng quát to: “Ngươi hèn hạ, vô sỉ, ngươi…”

“Ta là chân tiểu nhân, muốn y cứ việc nói thẳng, không giống ngươi,trong lòng xấu xa, còn muốn ra vẻ đạo mạo nghiêm trang!”

Đỗ Ninh nghe không nổi nữa, xoay người nghĩ tông cửa xông ra, thấy hoa mắt, Lan Tử Hàng chặn trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Tại sao khóc? Bị ta nói vạch trần tâm sự không phải?” Hắn đưa tay nhẹ nhàng quệt trên mặt Đỗ Ninh, Đỗ Ninh giờ mới phát hiện mình quả nhiên chảy lệ.

“Ngươi nghĩ đi theo y khóc lóc kể lể sao?” Lan Tử Hàngvươn tay nâng cằm Đỗ Ninh lên, nói thật ra thì bộ dạng Đỗ Ninh cũng không tồi, mà tính cách hèn yếu, lại làm cho người ta rất muốn khi dễ hắn.

Đỗ Ninh đẩy tay của hắn ra, lui về phía sau một bước, lãnh đạm nói: “Lan công tử xin tự trọng!”

Lan Tử Hàng trong lòng thở dài, hắn biết Đỗ Ninh không phải người bình thường, không thể tùy ý ức hiếp, hắn cũng không muốn dẫn đến phiền toái,lại nói, loại người như Đỗ Ninh hắn gặp quá nhiều, đã không có hứng thú gì, ngược lại Tiểu Trư cứng mềm không ăn, ngoan cố không thay đổi, đưa tới ham muốn chinh phục mãnh liệt của hắn.

“Ngươi khóc lóc kể lể với ycũng vô dụng, y cũng biến không ra ba ngàn năm trăm lượng bạc, có phải hay không? Đúng rồi, hoặc là ngươi có thể cùng y thương lượng một chút, nếu như y đồng ý không ăn cơm, như vậy gần nửa năm là ngươi có thể góp đủ số tiền kia.”Lan Tử Hàng khẽ cười, ba mươi lượng tiền công mỗi tháng của Đỗ Ninh, so với ba bốn lượng bạc mỗi tháng của một tiểu nhị bình thường, khoản tiền công này của hắn hiện tại được xem như rất cao.

Nhưng món Tiểu Trư ăn, đều là tính toán dựa vào tiêu chuẩn khách nhân của Công Đức Lâm, một món ăn ít nhất cũng phải một, hai lượng bạc, món ăn có chút quý hiếm, lại là hơn mười lượng, bảng giá mấy chục lượng.

Lúc trước Lan Tử Hàng chưa nói, Đỗ Ninh cũng không có hỏi, Tiểu Trư muốn ăn cái gì hắn liền làm cái đó, có món ăn gì trân quý, đều sẽ làm cho Tiểu Trư ăn đầu tiên, Lan Tử Hàng nói đúng, hắn có một nửa thậm chí nhiều hơn tâm tư tốn ở nấu cơm cho Tiểu Trư, hơn nữa gần đây lại càng nghiêm trọng hơn

Đó là bởi vì, bởi vì… Hắn thích Tiểu Trư, muốn dùng thức ăn ngon tới vỗ về y, không để cho y cảm thấy thất vọng, không để cho y… Rời khỏi hắn.

“Nếu như lấy ra được số tiền kia, ngươi có thể lập tức đi ngay, lấy không ra, ngươi liền biết điều một chút làm cho ta tròn một năm.”Lan Tử Hàng không nhanh không chậm nói: ” Khách của Công Đức Lâm là người nào, ngươi cũng sơ lược biết một hai, ta không hy vọng khách tới tán thưởng thể diện ngươi, lại phát hiện không được ăn món muốn ăn” Món ăn Đỗ N inh làm rất được hoan nghênh, hơn nữa hắn là người mới, khách nhân đối với món ăn của hắn có cảm giác mới mẻ, tần số gọi thức ăn rất cao.

Một tiệm cơm tốt phải thường xuyên có đầu bếp và món ăn mới, cũng phải có đầu bếp lâu năm ổn định và món ăn chiêu bài, như vậy mới có thể lôi kéo khách cũ, điểm này, Lan Tử Hàng từ trước đến giờ nắm rất tốt. Đỗ Ninh hiện tại đối với hắn còn hữu dụng, cho dù không cần hắn kiềm chế Tiểu Trư, cũng có thể dùng hắn làm trâu làm ngựa kiếm tiền.

Đỗ Ninh lòng đầy hỗn loạn, hắn chẳng bao giờ trải qua chuyện như vậy, cũng chưa từng thấy qua người như Lan Tử Hàng, hoàn toàn không biết ứng đối như thế nào, mặc dù tức giận bất bình, lại nhất thời vô kế khả thi. Hắn mới tới một tháng, lương bổng một lần còn chưa lấy được — lấy được cũng không quá ba mươi lượng, bình thường khách nhân mặc dù có thưởng, nhưng phòng bếp không phải là một mình hắn làm, bạc thưởng tự nhiên cũng phải chia cho mọi người, bạc chân chính giữ lại trong tay hắn, đến hiện tại không tới ba trăm lượng, trừ đi hai trăm lượng dự chi phải trả lúc trước, thì không còn dư lại bao nhiêu, Lan Tử Hàng đưa ra ba ngàn năm trăm lượng này, hắn căn bản không có biện pháp gom ra.

Nói cách khác, hắn không có biện pháp rời khỏi đây. Nghĩ đến điều này, tâm Đỗ Ninh không ngừng rơi xuống, cả người vô lực.

“Thật ra thì nếu như ngươi đem Tiểu Trư cho ta, hết thảy đều được giải quyết.”Lan Tử Hàng mỉm cười nói: “Ta nuôi y không cần tốn nhiều sức, ngươi cũng không cần khổ cực như vậy, ngươi thích nấu cơm cho y thì tiếp tục làm, ta không sẽ để ý.”

“Không.”Đỗ Ninh kiên quyết cự tuyệt: “Ta không thể quyết định chuyện của y, ngươi cũng không thể.”

Lan Tử Hàng thay đổi sắc mặt, Đỗ Ninh thấp giọng nói: “Ta sẽ nghĩ biện pháp trả lại ngươi tiền, ngươi không nên ức hiếp người quá đáng, trên đời này còn chỗ có thể phân rõ phải trái!”

Lan Tử Hàng mỉm cười, Đỗ Ninh thật là ngây thơ đến khả ái, có tiền thì có lý, người có thể phân rõ phải trái đều là khách của hắn, quan hệ rất tốt với hắn, Đỗ Ninh một tên đầu bếp nho nhỏ, có thể làm gì được?

“Được rồi, ta đáp ứng ngươi, nếu như ngươi giao ra số tiền kia, ta liền tha các ngươi đi, hiện tại, ngươi thành thật đi làm việc. Còn có, Tiểu Trư ở đâu tự ngươi cân nhắc, muốn hay không đem chuyện này làm rõ, nếu ngươi không ngại ta nói cho y biết, ngươi đối với y ôm tâm tư, vậy ta cũng không ngại ngươi nhắc nhở y không nên đi theo ta nữa.”Lan Tử Hàng ngữ khí bình thản, nhưng thực tế là uy hiếp.

Đỗ Ninh rũ mắt xuống, lông mi kịch liệt run rẩy, dùng hết khí lực mới có thể giữ ngữ khí bình ổn: “Ta sẽ không can thiệp tự do của y, nhưng mà, ngươi không được thương tổn y, không được dùng thủ đoạn hèn hạ hãm hại y!” Hắn từ trước đến giờ ôn nhu khiêm thuận, lời kiên quyết như vậy, đã là cảnh cáo nghiêm khắc nhất.

Lan Tử Hàng cười một tiếng: “Ta chính là thích y hiện tại, ta muốn để cho y cam tâm tình nguyện theo sát ta, đó mới thú vị vị.”Tiểu Trư hấp dẫn Lan Tử Hàng chính là sự mạnh mẽ dẻo dai của y, mà Lan Tử Hàng tự cho mình cực cao, khinh thường dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó, đúng theo lời Đỗ Ninh nói, phải cho Tiểu Trư cam tâm tình nguyện trở thành cấm luyến của hắn, mới có cảm giác thành tựu.

Đỗ Ninh không nói thêm gì nữa, ngay cả nhìn cũng không nguyện nhìn Lan Tử Hàng một cái, xoay người bước nhanh rời đi, Lan Tử Hàng cười nói: “Chậm một chút, đem nước mắt lau khô, nếu không người khác tưởng rằng ta phi lễ với ngươi.”

Đỗ Ninh mắt điếc tai ngơ, nhanh chóng đi xa.