Khương Ngôn Ý liếc bọn họ một cái rồi cúi đầu.
Quản sự biết rõ nô tỳ kia, vốn dĩ là người hầu hạ trong phòng thiếu phu nhân, vì dáng vẻ có chút xinh đẹp nên chắc cũng có dang díu gì đó với thiếu gia, bởi vậy mà bị thiếu phu nhân đuổi tới nhà trồng hoa để chăm sóc hoa cỏ.
Sợ hai người của quý phủ này gây vấn đề với khách mua hoa, quản sự vội nói: “Thiếu gia, nương tử này đã chọn được hoa rồi, tiểu nhân đang định dẫn nương tử này ra ngoài lấy hoa.
”Hai mắt Hồ Bách Vạn nhìn chằm chằm vào Khương Ngôn Ý, một tay đẩy quản sự về phía trước nói: “Nương tử nhìn trúng hoa nào rồi? Cứ việc cầm đến đây, rồi ghi lại vào sổ dưới tên bổn thiếu gia.
”Vừa lúc nãy hắn ta mới chỉ nghe thấy thanh âm của Khương Ngôn Ý thôi, nhưng với kinh nghiệm bao nhiêu năm gặp qua vô số nữ nhi, hắn ta lập tức nhận ra đây đích thực là một mỹ nhân, trơ mắt đứng nhìn thì đúng là thật rồi.
Khương Ngôn Ý vừa nghe quản sự hoa trang gọi nam nhân này là thiếu gia, liền đoán ra được thân phận của hắn ta.
Vốn dĩ còn định nói về chuyện thuê mướn đất để trồng ớt, nhưng giờ chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, cô nói: “Cảm ơn ý tốt của tiểu chủ nhân, tạm thời ta chưa muốn mua gì cả, cáo từ.
”Nói xong lập tức kéo tay Thu Quỳ nhanh chóng rời khỏi đây.
Quản sự trang trại hoa thấy Hồ Bách Vạn còn định đuổi theo, vội ngăn hắn ta lại, nói: “Thiếu gia, người ta là con nhà gia giáo, chứ không phải hầu gái ở quý phủ đâu!”Hồ Bách Vạn chẳng thèm suy nghĩ gì nữa, đời nào chịu nghe lời khuyên bảo của quản sự, muốn đuổi theo nhưng lại bị quản sự cản lại, hắn ta nắm mạnh lấy cổ áo của quản sự hỏi: “Tiểu nương tử kia là người thế nào? Nhà ở đâu?”Lại nói Khương Ngôn Ý và Thu Quỳ sau khi rời khỏi trang trại hoa Hồ gia, tinh thần còn chưa ổn định lại, tìm một nơi để trốn cho tới khi không thấy ai đuổi theo tới đây nữa mới yên tâm thở phào.
Hai người dạo quanh những cửa hàng hoa khác, phát hiện đều là những nhà xưởng nhỏ, lại càng giống nhà trồng hoa hơn, mấy loài hoa trái mùa bên trong nhìn không có chút sinh khí nào, không thể bằng nhà trồng hoa của Hồ gia được.
Đang cầm trên tay một gốc cây ớt có thể ươm mầm được vô cùng quý giá, Khương Ngôn Ý không dám làm chuyện qua loa, nhỡ khiến cây ớt chết cóng sẽ rất tồi tệ.
Nhưng ngày trước nàng không có kinh nghiệm xây nhà trồng hoa, hôm nay sau khi gặp tiểu chủ nhân ở hoa trang của Hồ gia, Khương Ngôn Ý không dám hợp tác với bọn họ nữa.
Quản sự kia nói thật ra ở Đô Hộ phủ còn một hoa trang nữa, Khương Ngôn Ý suy nghĩ về cánh cửa của Đô Hộ phủ, và cả thái độ không hiểu nổi của Phong Sóc ngày hôm đó nữa, bởi vậy mà càng không có gan tới Đô Hộ phủ nói chuyện thuê mướn.
Nàng thở dài một hơi, cùng lắm thì mùa đông này nàng không ươm giống nữa, đợi tới đầu xuân thì ươm.
Đi quanh tới giữa trưa, cuối cùng Khương Ngôn Ý cũng chẳng ôm được chậu hoa nào trở về, chỉ cắm được mấy cây hoa vào bình, cùng bà chủ của cửa hàng hoa nói chuyện làm ăn, về sau bởi vì bà chủ của tiệm hoa này cứ cách mấy ngày lại mang tới cửa tiệm của nàng mấy nhành hoa có hơi héo, giá cả cũng rất hợp lý.
Hoa dâm bụt mùa này nở rộ rất đẹp, ở thời điểm muộn hơn chút có mai hồng ở tiệm hoa của bà chủ cũng rất nhiều, mua một nhành hoa tốn không đáng bao nhiêu.
Sau khi hai người quay về cửa tiệm, cứ tưởng cảm giác không thoải mái khi ở hoa trang của Hồ gia đã qua rồi, ai ngờ hôm sau, Hồ Bách Vạn kia lại tìm tới tận cửa.
Trên tay Hồ Bách Vạn ôm một chậu cúc Bạch Mao quý giá, trong tay bảy tám tên đầy tớ đằng sau mỗi tên cũng cầm một chậu hoa cúc.
Hắn ta nhìn Khương Ngôn Ý, hai mắt đăm đăm, trong mắt suýt thì không quay được nữa: “Nghe nói tiểu nương tử thích hoa cúc, hôm nay ta tới đây tặng cho nàng một ít.
”Hồ Bách Vạn là tay ăn chơi có tiếng ở Tây Châu thành, hôm nay hắn tới đây một cách huênh hoang thế này, sớm đã khiến nhiều người náo nhiệt đứng xem quanh cửa chính của cửa tiệm.
Hôm nay Khương Ngôn Ý đã đặt lịch để sửa tấm biển hiệu rồi, lát nữa thợ mộc chính sẽ tới đây để đưa biển, không ngờ lại gặp phải Hồ Bách Vạn vào lúc này.
Nàng cũng không phải một nữ nhi tầm thường, gặp phải chuyện đáng xấu hổ như vậy liền liếc đám người đứng ngoài xem một cái, nét mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, thậm chí vẫn có thể bình tĩnh nói với Hồ Bách Vạn: “Làm phiền Hồ công tử giúp ta một chút.
”Hồ Bách Vạn tưởng nàng sẽ ngại ngùng mà từ chối nhận hoa, đâu có ngờ nàng lại nhờ hắn ta giúp như vậy, thầm nghĩ không hổ là một tiểu nương tử có thể tự mình mở một cửa tiệm, tính tình quả nhiên rất phóng khoáng.
Hắn ta niềm nở nói: “Tiểu nương tử có gì cần phân phó, cứ việc nói.
”Khương Ngôn Ý nói: “Cửa tiệm nhỏ này của ta không chứa được nhiều người như vậy, trước tiên Hồ công tử kêu người của ngài ra khỏi đây đi.
”Hồ Bách Vạn thấy cửa tiệm này cũng không quá nhỏ, làm gì đến nỗi không chứa được nổi bảy tám người, nhưng cũng không dám làm phật ý của tiểu nương tử xinh đẹp, ra hiệu cho tùy tùng lui ra ngoài.
Mấy tùy tùng của hắn ta vừa định đặt chậu hoa cúc xuống.
Khương Ngôn Ý nói: “Cầm chậu hoa ra ngoài đi.
”Mấy tùy tùng ngơ ngác nhìn nhau, đợi Hồ Bách Vạn lên tiếng.
Khương Ngôn Ý nhẹ nhàng cười với hắn ta: “Làm phiền ngài rồi.
”Hồ Bách Vạn bị nét cười của Khương Ngôn Ý làm cho lóa cả mắt, chẳng nhớ nổi giờ đang là lúc nào nữa, hai mắt mơ màng dặn dò thuộc hạ: “Nghe thấy gì chưa! Làm theo lời của tiểu nương tử đi!”Tùy tùng mà hắn ta dẫn tới đều ôm chậu hoa lui ra ngoài hết.
Khương Ngôn Ý tiếp tục cười nhẹ với hắn ta: “Làm phiền Hồ công tử cũng đi ra ngoài đi.
”.