“Tiểu Ngư, tan tầm rồi, cậu không đi sao?” Đại Hùng đứng ở lối vào bể bơi, cười hì hì phất tay với người thanh niên còn đang bận rộn bên cạnh bể.
“Đến đây!” Ngu Hiểu nhanh chóng thu lại đám phao cứu hộ còn đang nổi trên mặt nước, khu vực bể bơi trống trải vang lên tiếng bước chân.
“Tối nay cùng nhau đi ăn chứ?” Đại Hùng mắt to mày rậm, dáng người khôi ngô, thoạt nhìn có vài phần cảm giác giống lưu manh vô lại. Lần đâu tiên nhìn thấy cậu ta, Ngu Hiểu âm thầm sợ hãi, nghĩ sau này làm việc cùng sẽ không tốt. Nhưng thực tế ngược lại, cậu ta thật thà chất phác lại sáng sủa, rất nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
“Thôi khỏi, tôi về nhà ăn là được rồi.” Ngu Hiểu vào phòng thay đồ dành cho nhân viên, mở tủ đồ, cởi bỏ chiếc áo khoác màu đỏ có in dòng chữ [nhân viên cứu hộ], thay bằng chiếc áo phông thường mặc.
“Tự mình phiền phức làm gì? Đi ăn cùng bọn này đi.” Đại Hùng khó hiểu than thở.
Ngu Hiểu cười cười lắc đầu.
“Quên đi, Tiểu Ngư thích quanh quẩn ở nhà, anh cũng không cần miễn cưỡng cậu ấy đi theo chúng ta ăn chơi nhảy múa.” Hà Mễ từ đâu nhảy vào tham gia câu chuyện cùng hai người. Hà Mễ bộ dáng cao cao gầy gầy. Cậu cao những mét tám mà chỉ nặng chừng sáu chục ký, thoạt nhìn trông như cây sào biết đi, lại thêm mái tóc trời sinh đã xoăn tự nhiên, cứ thế cái biệt danh Hà Mễ cũng dính luôn với cậu ta.
“Như vậy còn gì thú vị nữa.” Đại Hùng gãi gãi đầu.
“Hùng ngốc, quanh quẩn ở nhà đôi khi cũng là một kiểu lạc thú ở đời, cậu hiểu không?” Hà Mễ khinh thường nói. Khi cậu ta đứng cạnh Đại Hùng, cả hai khác nhau một trời một vực, trông lại thấy có điểm hài hước. Vậy mà hai người lại rất thường đi cùng nhau! Đại Hùng vốn vui tính, lại hay cười nói, gặp Hà Mễ trêu chọc, khiêu khích cỡ nào cũng chỉ gãi đầu cười hì hì, có lẽ vì vậy mà hai người hợp nhau đến lạ.
“Tôi về trước đây, mai gặp lại.” Ngu Hiểu đứng trước cửa, lên tiếng chào hai người.
“Một mình như vậy thực sự là nhàm chán a.” Đại Hùng hướng đôi mắt đầy chờ mong nhìn Ngu Hiểu. Cậu ta không hiểu nổi tại sao Ngu Hiểu suốt ngày chỉ thích quanh quẩn ở nhà, cũng giống như Ngu Hiểu chẳng thể nào lý giải nổi vì sao hai người bọn họ cứ thích rong chơi bên ngoài cả ngày.
“Không có, chỉ cần mấy quyển sách cùng cái máy vi tính, tôi có muốn tìm cũng không thấy một chút nhàm chán đó.”
“Được rồi, được rồi, vậy cậu cứ việc ở lại với cái thể giới sách vở cùng vi tính của cậu đi.” Hà Mễ tỏ vẻ giận dỗi, quay sang kéo Đại Hùng. “Chúng ta đi!”
“Ừm, vậy mai gặp lại ha.” Đại Hùng luyến tiếc nhìn lại.
Ngu Hiểu biết Đại Hùng là muốn tốt cho cậu, nghĩ cách lôi kéo cậu đi chơi bời mua sắm, làm quen kết bạn. Nhưng cuộc sống phóng túng, hát karaoke hay chơi bóng này nọ từ trước đến giờ Ngu Hiểu vốn không hề cảm thấy hứng thú. Lại thêm mỗi khi đến chỗ đông người, cậu như người ngồi trên bàn chông, cả người tái xanh đổ mồ hôi, trông không khác con cá nhỏ bị quăng lên bờ là mấy.
Từ nhỏ, trong mắt mọi người mà nói, Ngu Hiểu là một thằng bé kì lạ chỉ thích quanh quẩn ở nhà, ngồi im trong góc, không nói không rằng. Nhiều khi chính cậu cũng tự hỏi có phải mình mắc mấy chứng bệnh kiểu như [Hội chứng sợ đám đông] hay [Hội chứng ngại giao tiếp] gì đó không. Cũng không thể trách Ngu Hiểu, dù sao từ khi sinh ra cũng đã có vẻ khép kín hơn những đứa trẻ khác rồi, ngay cả học nói cũng chậm hơn nhiều, hại cha mẹ cậu sốt sắng một phen, thậm chí còn tưởng cậu bị thiểu năng. Thật vất vả mới bập bẹ tập nói thì lại bị nói lắp, sự tự ti từ đó như bóng ma ám ảnh trong tâm lý Ngu Hiểu, khiến cậu phải rất lâu sau mới có thể vượt qua được.
Hơn nữa tính cách Ngu Hiểu cũng rất trầm lặng, sau này tới trường, sự hiện diện của cậu vẫn là quá đỗi mờ nhạt. Vào kỳ nghỉ lễ, khi từng đám học sinh tụ tập rủ nhau bàn tính kế hoạch đi du ngoạn đâu đó, Ngu Hiểu vẫn như cũ ở lì trong nhà, không bước chân ra khỏi cửa tới nửa bước. Hiện tại, căn bệnh [cố thủ trong nhà] lại càng thêm trầm trọng, tuy rằng không giống với mấy trường hợp [thà chết không ra khỏi nhà] khác, cậu không có hứng thú với ACG, chủ yếu là lẳng lặng một mình ngồi ngây ngốc trong góc nhà mà thôi.
Đại Hùng lúc nào cũng nghĩ ở nhà một mình sẽ rất nhàm chán, nhưng kỳ thực không phải. Cho dù có ở nhà một mình cũng sẽ có rất nhiều việc để làm. Ví như làm vài món ăn ngon, giặt giũ quần áo, quét dọn phòng … sau đó là nằm dài ra xem tiểu thuyết. Một ngày như vậy còn sợ thiếu việc sao.
Ngược lại nếu ra ngoài chơi, vừa phải tiêu tốn tiền bạc vất vả kiếm được, lại phải ép mình trưng ra bộ mặt tươi cười bắt chuyện với những người xa lạ, với người một chút năng lực xã giao cũng không có như Ngu Hiểu mà nói, như vậy đúng là hành xác mà. Thà rằng ở nhà, ngồi ngây ngẩn ngắm cây lá ngoài cửa sổ, lại có cảm giác yên bình.
Bên ngoài thực sự có phồn hoa náo nhiệt đến đâu, Ngu Hiểu cũng không cần hướng tới đi.
…
Về đến nhà, Ngu Hiểu mở cửa phòng – một căn phòng trọ nho nhỏ giản đơn. Việc đầu tiên cậu làm là mở tủ lạnh bữa tối nay còn gì để ăn không.
Nhà trọ của Ngu Hiểu rất gần khu bể bơi, chỉ đi bộ một đoạn là đến. Chỉ có một gian vừa làm phòng khách vừa làm phòng ngủ, nhà bếp là cả tập thể dùng chung. Nhưng trong phòng khách lại có sẵn một cái lò điện nhỏ, Ngu Hiểu có thể ở trong phòng nấu nướng, làm vài món đơn giản, thành ra cậu rất ít khi đến phòng bếp công cộng.
Bới một hồi, tìm được mấy quả ớt chuông xanh cùng một khối thịt đã đóng đá, lạnh cứng, Ngu Hiểu tính làm một đĩa thịt xào ớt chuông, thêm một bát canh hải sản nữa, cứ thể là đại công cáo thành, hảo hảo mà đánh chén.
Ở một mình, chuyện cơm nước cũng đơn giản, chỉ cần một món mặn với chén canh cũng xong bữa. Tuy rằng là con trai, nhưng Ngu Hiểu lại không ghét việc bếp núc. Nếu ai cũng có một bà mẹ thường xuyên đem đồ ăn chế thành mấy món có mùi vị quái dị, hoặc làm ra mấy món mà người ta ăn vào liền đến bệnh viện cấp cứu vì lủng dạ dày, đảm bảo cũng sẽ như cậu mà thôi. Cái này người ta gọi là [trong nghịch cảnh vẫn kiên cường sống sót] đó.
Công việc ở bể bơi hôm nay không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nhưng Ngu Hiểu vẫn phải chạy ngược chạy xuôi, không ngừng quan sát, tuần tra ở chỗ nước sâu và khu vực dành cho trẻ em, còn thêm khuân vác mấy thứ đồ dụng cụ bơi lội, thành ra thể lực tiêu hao nhiều, ăn cơm cảm giác ngon miệng hơn mọi ngày.
Nhanh chóng càn quét không sót đến một hạt cơm, Ngu Hiểu đứng dậy dọn dẹp căn phòng một chút, sau đó ôm lấy cái máy tính, sống chết với trò chơi lần trước mới hoàn thành được một nửa, khả chơi đến khi hết kiên nhẫn thì quay sang dán mắt vào cuốn tiểu thuyết huyễn huyễn mà đọc.
Đêm đầu thu, lá rơi không tiếng động, phảng phất như hãm mình trong khung cảnh trắng đen mờ ảo.
Đến giờ đi ngủ, Ngu Hiểu nằm trên giường lăn qua lăn lại, nhớ tới người con trai mình cứu được hôm qua.
Người đó tướng mạo thật anh tuấn thâm thúy, cười lên giống như mặt trời tỏa nắng, làm cho người ta thấy ấm áp trong lòng, không thể kìm được ham muốn gần gũi, tìm hiểu. Khổ nỗi Ngu Hiểu trước giờ không biết cách giao tiếp với người lạ, lại càng không có dũng khí chủ động xin số điện thoại của người ta, đến lúc quay lại tìm thì người ta đã đi mất rồi. Người đông như vậy, từ nay về sau chắc không còn được thấy anh ta nữa.
Nghĩ đến đây, Ngu Hiểu bỗng cảm thấy một chút ưu thương trong lòng.
Trong [Mạnh khẩu Tây Du], Tử Hà Tiên Tử đã nói: “Ta biết có một ngày, ý trung nhân của ta sẽ xuất hiện trước sự chứng kiến của hàng vạn người, thân mang kim giáp thánh y, chân đạp thất sắc lưu vân tới thú ta!” (chắc kiểu kiểu như hoàng tử cưỡi bạch mã ấy ha ‘___’~) Ngu Hiểu không có tâm tư thiếu nữ như vậy, nhưng bản thân sinh ra đã là đồng tính luyến ái, khi lần đầu nhìn thấy người kia, cậu chỉ biết, anh ta chính là mẫu cậu thích, là bạch mã hoàng tử của đời cậu.
Tuy rằng hôm qua mới gặp lần đầu, nhưng so với vẻ anh tuấn bên ngoài của đối phương, càng hấp dẫn cậu chính là nét cười ấm áp trong đáy mắt, cộng thêm khí chất tinh khôi, thuần khiết, giống như có thể nhìn thấu tâm can cậu.
Ngu Hiểu chưa từng có cảm giác này, khi nhìn vào mắt một người, lại chìm đắm thật sâu, thoảng như đã quen từ rất lâu, tuy rằng ngay cả tên người nọ cậu còn chưa biết. Bất quá trong lòng cậu hiểu rõ, cậu không thể ở bên một người như vậy.
Thế giới của Ngu Hiểu giống như chú cá nhỏ ở nơi đáy biển u ám tối tăm, giơ tay không thấy ngón, chỉ có thể xa xa ngắm nhìn những tia nắng mặt trời lan chiếu trên mặt biển, ngưỡng mộ mà không dám tới gần.
Cậu biết, thứ ánh sáng kia không thuộc về cậu.
Ngu Hiểu nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang nằm trong lòng biển, từ từ chìm chậm xuống …
Nước, đối với cậu mà nói, có thể là khiến cậu thích đến si mê …
Mẹ từng kể, Ngu Hiểu từ khi sinh ra đã đặc biệt thích nước, cho cậu món đồ chơi hiếm lạ thế nào cũng không thấy hứng thú, chỉ đến giờ tắm buổi tối liền vui vẻ khoa chân múa tay, nhảy vào bồn nghịch nước. Sau khi tốt nghiệp lớp giáo dục thể chất, Ngu Hiểu nhanh chóng thi được chứng chỉ cứu hộ viên, may mắn sau đó được nhận vào làm nhân viên cứu hộ ở bể bới, ngày ngày [làm bạn với nước]. Dù là không vinh quang gì cho lắm, tiền lương cũng chỉ đủ sống, nhưng cậu lại cực kỳ thỏa mãn.
Ngu Hiểu cảm thấy mình là người may mắn, có thể tự do sống trong nước, làm những chuyện mình thích, giống như chú cá nhỏ an nhàn tự tại.
Đáy biến thực thối, thực lạnh, nhưng cũng thực yên tĩnh …
Những con cá ngũ sắc quẫy đuôi tụ tập thành từng đàn bơi qua rặng san hô xinh đẹp trải dài, giống như tâm linh gia viên vĩnh hằng trong đáy biển của cậu. Đôi khi Ngu Hiểu hoài nghi mình kiếp trước không chừng là một con cá, nếu không sao lại có cảm giác thân thiết mà hoài niệm vì dòng nước trong suốt đến vậy?
Ngu Hiểu hô hấp nhẹ nhàng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, như chú cá nhỏ đắm mình giữa dòng nước trong xanh …
………
Sáng sớm hôm sau.
“Tiểu Ngư, mắt cậu thâm quầng kìa!” Hà Mễ vừa thấy Ngu Hiểu liền hô to gọi nhỏ.
“Ngủ không ngon, mơ thấy ác mộng.” Ngu Hiểu đưa tay dụi dụi mắt.
“Ác mộng như thế nào?”
“Ách … mơ thấy mỹ nhân ngư, vì không muốn giết người mình yêu mà ta biến thành bọt biển …” Ngu Hiểu vừa nói vừa tròng bộ đồng phục cứu hộ vào người.
“Mơ mộng gì mà sến súa quá vậy?” Hà Mễ nhíu mày tưởng tượng.
Ngu Hiểu cười cười, chẳng nói gì, khóa tủ đồ lại.
Không biết vì sao Ngu Hiểu rất hay mơ thấy câu truyện cổ tích quen thuộc này. Đương nhiên cậu không có biến thành mỹ nhân ngư, trong giấc mộng của mình, cậu chưa bao giờ là diễn viên chính, tệ hơn nữa là lúc nào cũng thấy mình xuất hiện trong vai một đạo cụ đứng xem diễn mà thôi.
Tối hôm qua, cậu nhớ rõ mình là chuỗi vòng vỏ sò trên tay mỹ nhân ngư. Khi vương tử mà nàng yêu kết hôn với công chúa nước láng giềng, nàng hóa thành bọt biển trong suốt tan biến vào không trung, mà cậu, trong nỗi bi thương của chị em nàng dưới mặt biển, vỡ thành từng phiến nhỏ, rơi xuống boong tàu.
Vương tử anh tuấn từ trong mộng tỉnh lại, trong nắng sớm cùng công chúa xinh đẹp ra khỏi phòng, lơ đãng nhìn, thấy những mảnh vỏ sò trắng tinh vỡ vụn.
“Di, sao ở đây lại có chuỗi vòng vỏ sò?” Vương tử cẩn thận cầm những mảnh vỡ lên, dưới ánh sáng mặt trời, cặp mắt tinh anh tỉ mỉ đánh giá.
Gió biển khẽ luồn qua những sợi tóc trên trán vương tử, trong ánh mắt chàng có ôn nhu, hoài niệm, tiếc thương cũng tình tố khó nói lên lời, thực giống người ngày hôm qua. Trái tim chợt thắt lại, Ngu Hiểu bừng tỉnh, sau đó không tài nào ngủ lại được nữa.
Truyện cổ tích càng đọc càng muốn ngừng mà không ngừng được, thật sự khiến người ta ai oán không thôi.
Một câu nói không biết từ nơi nào dội lên trong lòng.
Ngu Hiểu ngẩn ra, có chút hoảng hốt.
Hôm nay là Chủ nhật, trường trung học ở gần đó bao hạ cả khu hai bể bơi 50m để học. Chương trình học buổi sáng kết thúc, cả hai khu bể liền trở nên trống trải, lác đác còn một vài người vẫn đang bơi qua bơi lại trong bể.
Ngu Hiểu ngồi tại vị trí quan sát, không ngừng theo dõi tình trạng trong bể. Cho dù tại khu vực nước nông, cậu cũng không dám lơi lỏng. Người lớn thì không sao, nhưng trẻ em thì phải đặc biệt chú ý nhiều hơn. Bọn nhóc thường ham chơi, cho dù có phao cấp cứu cũng có thể bị chìm. Trước đây từng phát sinh nhiều vụ chết đuối, không chú ý một chút là có thể xảy ra tình huống nguy hiểm khó lường.
Lúc trước gặp một người bạn học, cậu ta tỏ ra rất hâm mộ công việc của Ngu Hiểu, nói rằng công việc thực sự thoải mái, nào là chỉ việc dòm tới dòm lui, thấy cô nàng nào “ngon lành” còn có thể tranh thủ ăn đậu hũ tới nơi tới chốn … Ngu Hiểu nghe xong chỉ đành cười khổ. Nhân viên cứu hộ ngoài mặt trông có vẻ như không có gì để làm, nhưng về mặt công tác mà nói, càng giống như đi vào cõi thần tiên, nhưng đó là chỉ khi mọi việc vẫn an toàn trong tầm kiểm soát. Nếu có người nào có biểu hiện sặc nước hay chuột rút, nhân viên cứu hộ phải lập tức quên mình mà ứng cứu, hơn nữa nhất định phải thành công, nếu không tức là tắc trách. Nếu gặp chuyện không may, trách nhiệm mà bọn họ phải gánh chịu là rất lớn, cho nên bình thường không lúc nào dám lơi lỏng, thần kinh luôn trong trạng thái căng như dây đàn.
“Tiểu Ngư … Tiểu Ngư …”
Ngu Hiểu quay đầu, giật mình nhìn người vừa mới xuất hiện. Thật sự không nghĩ là còn có thể gặp lại anh.
“Còn nhớ tôi không?”
“Vương …” Ngu Hiểu vội vàng bụm miệng, cố ngăn mình không bất lịch sự mà phun ra hai chữ [Vương tử].
“Di? Cậu biết tên tôi?” Bạch mã vương tử trước mặt lộ ra biểu tình kinh ngạc. Đối phương chỉ mặc một chiếc quần bơi ngắn ngủn, trên cố vắt chiếc khăn bông trắng muốt, làm lộ ra cả dáng người kiện mỹ. Ngu Hiểu có chút đỏ mặt, chỉ cứng nhắc nhìn thẳng mặt anh, không dám ngó nghiêng lung tung.
“Xin hỏi tên anh là …”
“Vương Tử.”
“Vương Tử?” Ngu Hiểu không khỏi nhếch miệng.
“Ừ, là [Vương] trong [Ba Hoành Vương], [Tử] nghĩa là [quê cha đất tổ].” Đối phương nở nụ cười sáng sủa cùng hàm răng trắng noãn, Ngu Hiểu nhìn một trận ngây ngốc. Vương Tử đưa tay về phía cậu, nói: “Bây giờ chúng ta chính thức làm quen đi, Tiểu Ngư.”
Không thể cự tuyệt nét cười đó.
Ngu Hiểu vươn tay, đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào lòng bàn tay ấm nóng như lửa của đối phương, khẽ run lên. Hơi ấm kia, dường như len lỏi rót vào tận đáy lòng.
“Ân nhân cứu mạng, hôm nay nhất định phải mời cậu ăn cơm!”
“Hả? Không cần, thật mà …”
“Không, nhất định phải mời, nếu không chính là không nể mặt tôi! Cậu sẽ không từ chối tôi chứ?”
“Sẽ không …” Đối diện với ánh mắt như vậy, Ngu Hiểu căn bản không thể nói lời từ chối.
………
“Tiểu Ngư, cùng đi ăn cơm không?” Tan tầm, Đại Hùng lại bám riết lấy cậu, không chịu buông tha.
“Không được, hôm nay tôi có hẹn với người khác rồi.” Lần này Ngu Hiểu không còn phải lấy lý do kiểu như [Tôi phải về nhà] để thoái thác nữa rồi.
“Ác ác, hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi!” Hà Mễ nghe được không khỏi trợn mắt. “Cậu hẹn ai? Tiểu Ngư, bằng hữu của cậu không phải chỉ có bọn này thôi sao?”
“Chính là vị tiên sinh hôm qua tôi cứu …”
“Thì ra là ổng a …” Hà Mễ bừng tỉnh. “Khó trách hôm nay ổng hết ngó đông lại ngó tây, tới bể bơi mà lại không bơi, cứ dáo dác như đang kiếm ai vậy. Tôi còn thấy quái lạ, người bình thường suýt chết đuối làm sao ngay hôm sau dám chạy tới bể bơi nữa. Xem ra ý tại ngôn ngoại, là vì Tiểu Ngư nhà ta a.”
“Anh ta nói muốn mời tôi ăn cơm để cảm tạ ơn cứu mạng. Tôi thấy anh ta quá khách khí rồi, đây dù sao vốn là nhiệm vụ của chúng ta.”
“Tiểu Ngư vận khí thật tốt nha, tôi cũng cứu nhiều người như vậy, sao không ai mời tôi ăn cơm?” Đại Hùng hâm mộ nói.
“Đó là bởi vì trông cậu quá hung dữ. Người ta vừa chết hụt, mở mắt ra thấy cậu còn tưởng quỷ thần tới lấy mạng, sớm bị dọa cho tè ra quần, trốn còn không kịp, bày đặt mời cơm với cảm tạ, cậu nằm mơ giữa ban ngày đi.” Hà Mễ hừ lạnh một tiếng.
“Thật vậy sao? Bộ dáng tôi trông có hung dữ một chút, nhưng kỳ thực vẫn là ôn nhu vô hạn a …” Đại Hùng làm vẻ mặt như bị đả kích nặng nề, khóc thét lên. Ngu Hiểu nhịn không được nở nụ cười.
“Vậy tôi đi trước, mai gặp lại.” Thấy sắc trời không còn sớm, Ngu Hiểu vội khóa kỹ tủ đồ, chạy ra ngoài …
Vừa chạy tới cửa, đột nhiên trước mắt tối sầm, Ngu Hiểu thầm nghĩ không ổn, định phanh lại mà không kịp, lao đầu vào bức tường mềm mềm trước mặt.
“Cháy nhà à? Làm gì mà cắm đầu chạy như vậy?” Khẩu khí không hờn không giận vang lên bên tai.
“thực xin lỗi …” Ngu Hiểu vội vàng giải thích, ngẩng đầu nhìn người kia, bỗng chốc toàn thân hóa đá.
“Tiểu Ngư Nhi, ta biết chắc không đầu không đuôi thế này chỉ có thể là cậu.”
Người kia khẽ nhếch miệng, vẻ mặt mang nét cười đầy tà khí.
Ánh mắt đằng sau cặp kính mỏng, sắc như kiếm, lại giảo hoạt như hồ ly.
Ngu Hiểu nhất thời cảm thấy da đầu rợn lên, tim cũng gia tốc đập, không phải vì vui sướng mà là bị dọa cho hết hồn. “Sa Sa … Sa … Mộ … Mộ Mộ … Thần … Thần … Thần … anh … anh sao … lại …ở chỗ này?” Cậu lại bắt đầu lắp bắp. Mỗi lần gặp con người này, bệnh cà lăm lại tái phát, khó chịu vô cùng.
“Hử? Ta vì sao không thể ở đây? Đây là bể bơi công cộng, không phải bể tư nhân nhà cậu.” Người kia nhíu nhíu cặp lông mày sắc bén, mặt cười như không cười nhìn Ngu Hiểu, khẩu khí nói chuyện đầy châm chọc. Mỗi lần thấy hắn nhếch miệng nhướng mày, dùng loại khẩu khí khinh khỉnh như vậy nói chuyện, nếu có mấy nữ sinh ở gần đây, đảm bảo sẽ hét đến chói tai mấy câu khiến người khác nổi da gà, kiểu như [Thực cool a!], [Mê chết người!] linh tinh này nọ … rồi kế tiếp là một mảng hồng phấn cùng trái tim văng tùm lum. Ngu Hiểu trên mặt xám nghoét, không thể hiểu cái tên mắt mọc trên trán, ăn nói đáng ghét vô cùng, toàn thân lại toát ra mùi đểu cáng, thế mà lại được hoan nghênh đến vậy?
Ờ thì … đành rằng là cậu thừa nhận … bộ dáng của hắn … có thể coi là … ờ, khuôn mặt đó ít nhất cũng mê đảo được cả một hiệp hội mê trai đẹp đi, hơn nữa hắn còn là một bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi, càng khiến cho toàn thân như phủ một tầng hào quang le lói.
Tên gia khỏa này có phải là Phan An tái thế không vậy? Không ai có thể rõ con người hắn hơn Ngu Hiểu. Nếu lột cái vỏ tuấn mỹ bên ngoài đi thì hắn chính là ví dụ sống cho câu [lòng dạ thâm độc] đó. Đương sự đây từ nhỏ đã là mục tiêu bị hắn bắt nạt, nhìn cái bản mặt ngoài cười trong không cười của hắn, Ngu Hiểu bất giác nhớ tới câu tục ngữ [Chồn cấp kê chúc Tết, không có hảo tâm]
Tên gia khỏa này từ nhỏ đến lớn đúng là mối nghiệt duyên âm hồn bất tán của Ngu Hiểu – Sa Mộ Thần. Nhà Ngu Hiểu chỉ cách nhà hắn một dãy phòng trọ, mẹ hai người lại là đồng ngiệp cùng công ty, vậy nên chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, có thể gọi là thanh mai trúc mã đi, mà thật sự là một [thanh mai trúc mã] khiến người khác muốn hộc máu!
“Tiểu Ngư Nhi, mấy tuần không gặp, cậu đen đi nhiều, nhìn qua càng xấu.” Sa Mộ Thần vuốt mái tóc được tạo kiểu công phu, lộ ra nụ cười tự nhận là hoàn mỹ, hàm răng trắng tinh trông y như cá mập khi há miệng ra, bên trong ngậm đầy một mồm máu.
“Cậu tới làm gì?” Ngu Hiểu cảnh giác.
“Tới vận động a, nhân tiện đến dòm cậu, không được sao?” Hắn thản nhiên nói, trên tay vung vẩy cái túi đựng dụng cụ thể thao.
“Tôi tan tầm rồi, nếu muốn bơi miễn phí thì mai quay lại.” Ngu Hiểu là nhân viên của bể bơi, có thể cho hắn bơi không mất tiền. Ỷ vào quan hệ này, tên gia khỏa kia mới luôn mặt dày đến nhờ vả. Sa Mộ Thần là bác sỹ ngoại khoa, tương lai rộng mở, tiền vào như nước, một tháng lương của hắn còn gấp cậu tới vài lần, thế mà lại luôn thích chiếm tiện nghi của người khác, thực sự là khó tả …
“Ai, dù thế nào chúng ta cũng coi như [thanh mai trúc mã], cậu luôn hung giữ với ta như vậy làm chi?” Sa Mộ Thần ai thán nói, Ngu Hiểu mặt đơ ra, không biết nói gì.
Quan hệ giữa cậu với tên gia khỏa này căn bản không giống với thứ hắn đang ba hoa chích chòe cho lắm. Đúng vậy, bọn họ quả thật cùng nhau lớn lên, mà bóng ma lớn nhất lưu lại trong tuổi thơ của cậu, cũng chính là tên gia khỏa này.
Trong xã khu có nhiều trẻ con như vậy, không biết vì sao Sa Mộ Thần thích bắt nạt cậu nhất. Còn nhớ trước đây, Ngu Hiểu mãi muộn mới biết nói, là Sa Mộ Thần thống lĩnh cả đám nhóc tì ngày ngày đứng trước cửa, chê cười cậu là [tiểu câm điếc], lớn một chút, Ngu Hiểu mãi mới mở miệng thì lại bị nói lắp, cũng là Sa Mộ Thần dẫn theo cả đám nhỏ trong xã khu đuổi theo cậu gào lên [cái miệng chỉ để ăn], hại cậu phải đến ba tháng không dám thò mặt ra cửa, sau khi đến trường, vẫn là tên gia khỏa Sa Mộ Thần, mỗi khi thấy thành tích của cậu không tốt liền phe phẩy bài thi điểm cao ngất ngưởng của mình, lớn tiếng cười cậu là [áp đản ngư] (Cá ấp trứng? Cá đần? Sao cũng được =v=)
Từ nhỏ đến lớn, hắn đặt cho Ngu hiểu cả một đống biệt hiệu, nào là [xấu xí ngư], [tự kỉ ngư], [cà lăm ngư], [cận thị ngư], [linh phân ngư], [tạc tiểu ngư], [gà gật ngư] … Sa Mộ Thần mỗi lần đến chỗ Ngu Hiểu chơi, nếu không phải quăng con rắn hổ mang nhựa trông y như thật ra dọa cậu thì là lén thả gián chết lên gối cậu, hại cậu sau này cứ thấy bóng Sa Mộ Thần từ xa liền chạy chối chết như chuột thấy mèo.
Cứ thế, năm tháng bị con cá mập ác ôn ăn hiếp cứ thế kéo dài cho tới khi vào quốc trung mới chấm dứt. Sa Mộ Thần nhờ thành tích đắc biệt ưu tú lên thẳng trung học, rất nhanh thi đỗ vào một trường đại học y danh tiếng, còn Ngu Hiểu, miễn cưỡng học xong quốc trung rồi vào một lớp giáo dục thể chất lăn lộn ba năm. Vốn nghĩ đời này không phải gặp lại nữa, trăm triệu lần không ngờ, vừa công tác được một năm, hắn lù lù xuất hiện.
Ngày đầu tiên gặp lại, Sa Mộ Thần lộ ra với Ngu Hiểu một nụ cười gian ngang ngửa với cá mập đại nhân, Ngu Hiểu thấy trước mắt một mảng tối sầm.
“Tôi có hẹn ăn cơm, đi trước.” Không muốn để Vương Tử chờ lâu, lại càng không muốn đứng nói nhảm với Sa Mộ Thần, Ngu Hiểu đánh bài chuồn.
“Thật á? Cậu mà cũng có người hẹn ăn cơm á? Ha hả, thật sự là mặt trời mọc đằng tây …” Sa Mộ Thần cười nhạo không tin, hắn còn nói nữa sẽ khó tránh khỏi phải mấy lời độc địa đâm chọc vào tim người ta. Ngu Hiểu muốn đi, Sa Mộ Thần lại duỗi dài chân, chắn luôn lối đi của cậu.
Ngu Hiểu không phải thấp, nhưng Sa Mộ Thần ít cũng phải 1m85, hơn cậu nửa cái đầu. Đáng giận, sao cậu lúc nào cũng thua kém hắn, cả khí thế lẫn thân thể?
“Với ai a? Có phải với đồng sự của cậu không? Không phải ta nói xấu, đám đồng sự của cậu bộ dạng quá tệ. Cùng là mấy thứ hàng ế chẳng có gì đặc biệt đi chơi với nhau, sao có thể thu hút được các nữ sinh xinh đẹp chứ? Chẳng bằng cậu đi nhậu với ta đi, có ta ở đấy, nữ sinh còn không ngoan ngoãn dâng đến tận cửa sao? Đến lúc đó cao thấp béo gầy, tùy cậu chọn, nga ha hả …”
Ngu Hiểu tái mặt. Tên gia khỏa này không chỉ miệng thúi nanh độc mà còn siêu cấp tự kiêu, trong mắt hắn, mọi người đều là sh*t, chỉ có mình hắn là Mr.Hoàn mỹ, là cái rún của vũ trụ, nói không chừng hắn còn nghĩ mọi hành tinh đều xoay quanh hắn nữa kìa.
“Tiểu Ngư …”
“Vương tiên sinh.” Là Vương Tử, đại khái cũng đã chờ khá lâu, anh từ trong chiếc ô tô màu đen bước ra, đến gần Ngu Hiểu.
“Gọi tên tôi đi, đừng gọi Vương tiên sinh nữa, nghe kỳ cục lắm.” Vương tử cười. Cũng là cười, tại sao tên cá mập kia cười làm cho người ta lạnh sống lưng, còn Vương Tử cười lại khiến lòng người ấm áp đến vậy?
“Vị này là …” Sa Mộ Thần hỏi.
“Nga, đây là người bạn tôi mới quen …” Ngu Hiểu giới thiệu. Vương Tử mỉm cười, rất thoải mái giơ tay ra với Sa Mộ Thần: “Vương Tử.”
“Vương tử?” Sa Mộ Thần nhíu mày.
“[Vương] trong [Ba Hoành Vương], [Tử] trong [quê cha đất tổ].“ Vương Tử dường như đã đoán trước hắn sẽ có phản ứng này liền kiên nhẫn giải thích.
“Sa Mộ Thần, Mộ trong [Thiên Mộ], [Thần] trong [Tinh thần].“ Sa Mộ Thần bắt tay Vương Tử.
“Tên rất hay.”
“Của anh cũng vậy.”
Nói chuyện với nhau rất bình thường, không hiểu sao Ngu Hiểu lại cảm thấy có chút quái dị không nói lên lời.
“Tôi đặt chỗ lúc bảy giờ, chúng ta nên đi thôi.” Vương Tử quay sang nói với Ngu Hiểu.
“Thực xin lỗi, đã để anh đợi lâu.”
“Không sao, cậu phải tiếp bạn mà.” Vương Tử cười nhìn Sa Mộ Thần nói: “Thực ngại quá, giờ tôi phải đưa Tiểu Ngư đi rồi, lần sau cậu đến tìm cậu ấy vậy.”
“Kỳ thật tôi chỉ đến bơi thôi, các vị đi chơi vui vẻ.” Sa Mộ Thần nhếch miệng phất tay với cả hai.
Ngu Hiểu vào trong xe Vương Tử, khẩn trương muốn chết, tim đập bình bịch, lòng bàn tay thấm ra một lớp mồ hôi. Rời đi một lúc, khóe mắt vẫn liếc thấy bóng dáng Sa Mộ Thần còn đang đứng lặng, không khỏi ngẩn ra, cứ nghĩ hắn đã vào trong lâu rồi, ai ngờ còn đứng đó.
Thân ảnh giữa ráng chiều, thon dài mà cao ngất, đạm mạc đến khó nói nên lời.
Xe chạy nhanh hơn, một giây sau đã không còn thấy được người phía sau nữa.
“Ách … Vương tiên sinh, chúng ta thật sự phải ăn cơm ở đây sao?” Nhìn phòng ăn được trang trí cách điệu tao nhã, trang hoàng tinh xảo, Ngu Hiểu không khỏi ngần ngại.
“Gọi tôi là Vương Tử đi.”
“Vương Tử …”
“Đó, gọi như vậy không phải nghe thân thiết hơn sao?” Vương Tử mỉm cười, lúc anh cười rộ lên thực sự nhìn rất được, dường như tỏa ra một chút ánh sáng trẻ thơ, còn pha lẫn cả mị lực của một người đàn ông trưởng thành.
“Đây là lần đầu tiên tôi mời cậu ăn cơm, đương nhiên phải chọn chỗ tốt rồi.”
“Kỳ thật anh không cần khách khí vậy đâu. Tôi là nhân viên cứu hộ, nếu anh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn đương nhiên tôi phải cứu rồi.” Ngu Hiểu ngồi xuống chiếc bàn trải khăn trắng như tuyết, xoa xoa lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, bất an nhìn bốn phía. Mọi người xung quanh đều mặc âu phục lịch sự, mỗi mình cậu diện quần bò áo sơ mi, thật không hợp với khung cánh trang nhã này.
“Không thể nói vậy được, nếu gặp phải nhân viên cứu hộ vô trách nhiệm, không phải tôi đã đi đời nhà ma rồi sao? Dù sao cậu đã được đinh trước phải trở thành bạn tốt của tôi rồi!” Vương Tử kiên định nói. Bồi bàn ân cần đưa thực đơn lên, cậu ta hỏi ý Ngu Hiểu trước. Về mảng này Ngu Hiểu dốt đặc cán mai. Vương Tử nhìn Ngu Hiểu bối rối, liền thay cậu gọi bò bít-tết, tự chọn cho mình đồ hải sản, sau đó cho bồi bàn mở rượu vang.
“Có phải rất lãng phí không?” Chờ bồi bàn đi xa một chút, Ngu Hiểu thấp giọng hỏi anh.
“Yên tâm đi, một bữa cơm này cũng không đáng là bao đâu.” Vương Tử cười nói, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu: “Có phải bị mệt không? Sắc mặt của cậu trông không tốt lắm.”
“Tôi … không quen ở những nơi đông người. Hễ thấy đông người là tôi lại cảm thấy khẩn trương, cho nên bình thường rất ít khi ra ngoài.” Ngu Hiểu hít sâu, cố làm cho mình bình tĩnh lại.
“Thật sao? Cậu nên nói sớm một chút, lần sau tôi sẽ đặt phòng ăn riêng, chỉ có chúng ta thôi, không có người ngoài.”
Còn có lần sau?
“Không cần, tôi không sao. Anh đừng để ý, tôi rất khép kín, làm kiểu gì cũng không thoải mái được, lại càng không biết cách giao tiếp. Đi với người như tôi chắc chắn là không thú vị …” Càng nói giọng Ngu Hiểu lại càng trầm xuống.
“Không có a. Tiểu Ngư thực ngoan, thực trầm lặng, ở bên cậu thoải mái lắm a.” Vương Tử mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt sâu như màn đêm, lại lấp lánh như sao trời, trong thoáng chốc khiến Ngu Hiểu ngơ ngẩn …
“Trên mặt tôi … có cái gì sao?” Bị anh nhìn chăm chú, Ngu Hiểu không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt.
“Tiểu Ngư, trước kia chúng ta có gặp nhau chưa nhỉ?” Vương Tử có chút mê man hỏi.
“Không biết nữa, có chuyện gì sao?” Nếu đã từng gặp sao cậu có thể quên được?
“Nhìn cậu, luôn luôn có cảm giác rất quen thuộc, giống như là … “ Nét mặt Vương Tử có chút khó hiểu, thì thào tự nói một mình, tim Ngu Hiểu đột nhiên gia tốc.
“Giống như là … chúng ta trời sinh để trở thành bạn tốt của nhau vậy.” Vương Tử cười rạng rỡ, Ngu Hiểu bị cuốn hút theo, cũng ngây ngốc nở nụ cười.
Từ lần đầu tiên gặp anh, Ngu Hiểu cảm thấy giống như đã từng quen biết. Bây giờ xem ra không chỉ mình cậu thấy vậy.
Cứ thế, Ngu Hiểu cùng Vương Tử trở thành bạn tốt.
Cố định một tuần hai lần, Vương Tử tới bể bơi luyện tập. Thể lực của anh rất tốt nhưng kỹ năng bơi lại rất tệ, thế là Ngu Hiểu trở thành huấn luyện viên riêng của anh … Sau một tháng, kỹ thuật của Vương Tử tiến bộ rõ rệt, thời gian hoàn thành đường bơi được rút ngắn mà tư thế cũng hết sức đẹp mắt. Đôi khi Ngu Hiểu bận công tác, không thể nói chuyên cùng anh. Chỉ cần một cái vẫy tay hay một lần trao đổi ánh mắt cũng khiến cho tinh thần của cậu phấn chấn hẳn lên, làm việc càng hăng hái.
Vương Tử thường bơi vào cuối tuần, bơi xong luôn rủ Ngu Hiểu cùng nhau ăn tối. Có khi là khách sạn cực kỳ cao cấp, có khi chỉ tùy ý ăn ở mấy quán nhỏ trong chợ đêm. Ngu Hiểu cùng anh vừa đi vừa tán gẫu, đương nhiên phần lớn là Vương Tử nói, Ngu Hiểu lẳng lặng lắng nghe. Bọn họ mỗi người cầm trên tay một khối thịt gà nóng hổi, vừa ăn vừa thổi đến chật vật, giống y như hai đứa trẻ to xác.
Chậm rãi len qua dòng người trong chợ đêm, xa hoa trụy lạc, náo nhiệt vô cùng.
Mà trong mắt Ngu Hiểu chỉ có mình anh.
Đi cùng nhau như vậy, thật giống như đang hẹn hò, mỗi lần ở bên Vương Tử, cậu sẽ phá lệ mà hoạt bát hơn. Vương Tử sáng sủa hay nói, săn sóc ôn hòa, thường suy nghĩ cho người khác, lại thật tình muốn làm bạn với cậu. Từ nhỏ đến giờ, dường như không có ai chủ động gần gũi cậu, Vương Tử là người đầu tiên.
Ở bên Vương tử thật sự rất vui vẻ, chỉ hi vọng thời gian có thể ngừng trôi. Như vậy, cậu có thể ở lại trong thế giới của anh, yên lặng nhìn anh, nghe anh hăng hái kể về bạn bè, tình yêu, tương lai sự nghiệp sau này …