Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 995




Chương 995

Cô nói xong, chợt cười rộ lên: “Nhưng nếu như tôi cưới anh, tôi sẽ có áp lực mới.”

“Mẹ anh vĩnh viễn xem thường tôi, ba anh sẽ cảm thấy anh đã lãng phí cơ hội duy nhất của mình để kết thông gia. Tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy là tôi gài bẫy anh, sau này ngay cả cảm xúc tức giận hay đau khổ tôi cũng không thể có, nếu không thì người ngoài sẽ hiểu là nhà anh ức hiếp tôi, sẽ mang đến cho anh rất nhiều miệng lưỡi tranh cãi không ngừng.”

Giang Nguyệt dừng lại hai giây, cô cười nói: “Anh biết không, tôi đã mất hai mươi năm cuối cùng mới có thể thoát khỏi cái lồ ng sắt của gia đình, tôi không thể vì hôn nhân, mà đi vào một cái lồ ng giam nạm vàng khác.”

Đôi mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối sầm lại, sắc mặt anh cũng thay đổi.

Giang Nguyệt thẳng lưng, nụ cười của cô dần dần trở nên bình tĩnh hơn, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn: “Cảm ơn anh, đã để cho tôi có kiêu ngạo và lòng tự trọng.”

“Những ngày tháng sau này, tôi muốn sống cho bản thân.”

Không có gì phải nghi ngờ, cô có rất nhiều tình cảm với anh.

Nhưng cô không muốn vì cái gọi là tình cảm này, mà trói buộc cả đời mình lại.

Sự kỳ vọng và khao khát ước hẹn nhỏ bé mà cô đã từng có, nhưng sau khi cô nhìn thẳng vào sự thật, thì nó đã bị đánh tan không còn nữa.

“Anh cứ cho rằng tôi là kẻ hèn nhát là được rồi.” Giang Nguyệt sảng khoái nói: “Là tôi không dám làm phu nhân nhà giàu, cũng không dám hưởng thụ vinh hoa phú quý không thuộc về tôi.”

“Càng không dám tiếp nhận anh nguyện ý vì tôi mà vứt bỏ tất cả, không dám tiếp nhận tình yêu sâu đậm và to lớn của anh…”

Tiêu Kỳ Nhiên quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Anh vừa nghe thấy cái gì vậy?

Giang Nguyệt nói cô không dám chấp nhận tình yêu của anh?

“Cho nên thật sự tôi không muốn ở bên anh, cũng không muốn gả cho anh, càng không muốn tiếp nhận tình yêu của anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên gật gật đầu, dường như đã hiểu ra điều gì đó: “Em lại muốn bỏ rơi tôi?”

Trái tim Giang Nguyệt chấn động.

Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, giống như đang tủi thân: “Anh cũng từng bỏ rơi tôi nhiều lần, bây giờ đến lượt tôi.”

Cuối cùng, cô gần như chạy trốn.

Sau khi lên xe, hốc mắt Giang Nguyệt ẩm ướt, chóp mũi đỏ lên, dường như đang cố kìm nén không cho nước mắt trào ra.

“Lái xe đi.”

Thịnh Cảnh Tây nhìn bộ dạng khốn khổ của Giang Nguyệt thì bĩu môi, túm khăn giấy nhét vào tay cô: “Đừng có tỏ ra yếu đuối như vậy trước mặt tôi, nhìn chỉ muốn đánh, tôi ghét nhất là nhìn phụ nữ khóc lóc sụt sùi. ”

Giang Nguyệt lau mặt, ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt ai oán: “Vì sao không thể khóc? Tôi sẽ khóc, tôi sẽ khóc thật to!”

Thịnh Cảnh Tây: “… Được rồi, cô khóc đi, khóc to lên, lát nữa gặp bà nội cô cũng khóc, để cho bà lo lắng.”

Thật sự là không có biện pháp với cô, Thịnh Cảnh Tây vừa nói, vừa đưa khăn giấy vào lòng bàn tay Giang Nguyệt: