Chương 994
Sau khi nghe cô giải thích lộn xộn, Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp mở miệng ngắt lời cô: “Hôm qua em còn nói là lo lắng cho tôi, tại sao hôm nay lại thay đổi chứ?”
“Nguyệt Nguyệt, em đừng diễn với tôi, cũng không nên đối xử với tôi lúc lạnh lúc nóng, chỗ này của tôi sẽ rất đau.”
Anh vừa nói, vừa dùng tay vuốt ngực: “Em đối xử với tôi như vậy, chỗ này của tôi rất đau.”
Giang Nguyệt biết, nơi đó có một lưỡi dao 2cm.
“Em sẽ không đột nhiên trở nên như vậy, thật sự là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho tôi biết đi.”
Giang Nguyệt nuốt nước miếng.
Cô hoàn toàn không nghĩ rằng mọi thứ lại phát triển như thế này.
Cô vốn định rời khỏi bệnh viện trước, rồi sau đó mới tìm thời gian để nói chuyện riêng với anh về tương lai của họ, sau đó chào tạm biệt một cách đàng hoàng.
“Nguyệt Nguyệt, là lúc tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Nói cho tôi biết đi.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô, anh muốn phân biệt được cảm xúc của cô.
Tr uyệ n được đăng tại ứng dụ ng ReadM e hoặc WeRe ad.
Giang Nguyệt ngẩng mặt lên, cô nhìn gương mặt tiều tuỵ chật vật kia của anh, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao tối hôm qua anh lại không cho cô bật đèn lên.
Anh là một người kiêu ngạo như vậy.
Là một người luôn ở địa vị cao.
Cô cắn cắn môi, vẫn mở miệng nói: “Tô phu nhân đã tìm tôi nói chuyện.”
Tâm tình Tiêu Kỳ Nhiên có chút thoải mái.
May mắn thay, không phải là cô không còn yêu anh nữa.
Anh sắp xếp lại suy nghĩ của mình, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: “Nguyệt Nguyệt, tìm cảm là chuyện giữa hai người tôi và em. Hơn nữa, hiện tại tôi muốn yêu đương với ai, không ai có thể ngăn cản được, có là mẹ tôi cũng không thể… Những lời này, em không hiểu sao?”
Nếu là trước đây, Giang Nguyệt không hiểu ý nghĩa của những lời nói này.
Nhưng bây giờ, cô hiểu rất rõ tất cả những dụng tâm lương khổ của anh.
Anh có thể vì cô, từ bỏ gia sản, từ bỏ tiền tài, từ bỏ địa vị, miễn là anh có thể ở bên cô.
“Chỉ cần em muốn, chúng ta có thể ở bên nhau.” Trong giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên mang theo sự kiên định:
“Chỉ cần hôm nay tôi công bố quan hệ với em, trên thế giới này sẽ không có ai dám nói một lời về em.”
Đối diện với lời hứa của anh, vẻ mặt Giang Nguyệt chết lặng: “Nhưng tôi không muốn.”
Trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc: “Tại sao?”
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, suy nghĩ của cô rối loạn không tìm được lối ra, cô chỉ có thể nghĩ đến đâu nói đến đó: “Trong hai mươi năm qua, tôi đã trải qua những khó khăn, đau khổ, u ám, còn có đủ loại áp lực, bọn họ nói cho tôi biết nên làm như thế nào, và không nên làm như thế nào.”
“Cuối cùng tôi cũng được giải thoát khỏi cuộc sống đó, không cần phải là một cô con gái tốt, một người chị tốt, một minh tinh nữ hoàn hảo không có tin tức tiêu cực nữa.”