Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 992




Chương 992

Giang Nguyệt cảm thấy hai cha con họ còn rất thú vị.

Một người nhận con gái, một người nhận em gái.

Buổi tối Giang Nguyệt ngủ rất muộn, cả đêm ngủ cũng bất an.

Lời nói của Thịnh Cảnh Tây cũng không thể an ủi cô, nhưng trong lòng cô đã đưa ra một quyết định.

Ngày hôm sau.

Tiêu Kỳ Nhiên thử xuống giường.

Tô Gia Lan vừa trách cứ vừa lo lắng: “Vết thương của con còn chưa lành, bước hai bước mà đụng đến cơ bắp thì lại chảy máu.”

“Con đã khỏi rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên cử động bả vai, cảm giác được vết thương trên lưng có cảm giác như bị rách ra, nhưng cũng không đau lắm.

Vì đêm qua Giang Nguyệt không lập tức đồng ý nên trong lòng anh rất hỗn loạn.

“Lại cậy mạnh.” Tô Gia Lan liếc mắt nhìn anh một cái, bất đắc dĩ thở dài:

“Con thật sự không để cho mẹ bớt lo, cha con cũng vậy, gần đây lại chạy tới chỗ người phụ nữ kia, cũng không quan tâm đ ến con.”

Nói xong, bà ta lại im lặng, sắc mặt tái nhợt, cuối cùng chỉ nói: “A Nhiên, chỉ có con mới có thể làm chỗ dựa cho mẹ.”

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên không lên tiếng.

Anh lấy điện thoại hỏi thăm phòng của Giang Nguyệt, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

“A Nhiên, bây giờ con muốn đi đâu?” Tô Gia Lan ý thức được không đúng.

Tiêu Kỳ Nhiên đã đi tới cửa, giọng điệu bình tĩnh nhưng uy lực nói: “Đi tìm Giang Nguyệt.”

Tô Gia Lan vừa nghe, sắc mặt nhất thời thay đổi: “A Nhiên, con đi tìm cô ta làm gì? Hôm nay cô ta sẽ được xuất viện.”

Xuất viện?

Tiêu Kỳ Nhiên sửng sốt, tin nhắn của Tiết An cũng vừa lúc gửi tới.

[Tiết An: Tiêu tổng, tin tức mới nhất là chị Giang Nguyệt đang làm thủ tục xuất viện.]

Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại, anh sốt ruột ấn huyệt thái dương, càng thêm quyết đoán đẩy cửa đi ra ngoài.

Anh phải nhanh chóng đuổi theo, bằng không anh sẽ đuổi không kịp mất.

Cửa phòng bị đẩy ra một nửa.

“Tiêu Kỳ Nhiên! Con vì một người phụ nữ không cha không mẹ kia, ngay cả mẹ cũng không thèm quan tâm có phải hay không? Con không được phép đi!”

Phía sau truyền đến lời uy hiếp của Tô Gia Lan.

Thân hình Tiêu Kỳ Nhiên thậm chí còn không dừng lại dù chỉ một chút.

Giang Nguyệt đã làm thủ tục xong, cô vừa từ trong cổng bệnh viện đi ra, gió lạnh đầu đông đã bắt đầu ập đến.

Mái tóc gãy vụn của Giang Nguyệt bị gió thổi bay tán loạn.