Chương 990
Giang Nguyệt lắc đầu: “Tôi không cảm thấy tôi không xứng với anh ấy, nhưng gia thế tôi quả thật không rõ ràng.”
Cô cúi đầu mỉm cười: “Tôi thậm chí không biết cha mẹ ruột của mình là ai, đây không phải là không rõ ràng sao?”
Kể từ khi bị Chu Ninh Vân tức giận mắng là đứa con hoang không ai muốn ở phố Hỷ Lạc, Giang Nguyệt liền âm thầm tìm người làm giám định quan hệ huyết thống của cô và Giang Dự. Kết quả là không hề có quan hệ huyết thống.
Nói cách khác, cô hoàn toàn không phải con gái nhà họ Giang.
Vậy cô là ai?
“Cho nên…” Thịnh Cảnh Tây gằn từng chữ: “Cô không cảm thấy mình không xứng với đối phương, chỉ vì bệnh tật và gia thế của mình mà cô cho rằng bà ta nói đúng sao?”
Thịnh Cảnh Tây Dừng một chút, kỳ quái hỏi ngược lại: “Cô thấy điều này có logic không?”
Giang Nguyệt ngẩng đầu, nhất thời lại không tìm được lời nào để phản bác.
Cô cũng không thể nói logic.
Giang Nguyệt suy nghĩ một chút: “Có thể là bởi vì tình yêu là chuyện của hai người, còn hôn nhân là chuyện của hai gia đình.”
“Cô yêu anh ta, anh ta cũng yêu cô, nhưng vì một bà già điên mà hai người không thể ở bên nhau?”
Thịnh Cảnh Tây nói chuyện rất thuận miệng: “Bà ta cũng ở tuổi gần đất xa trời rồi, thế nhưng còn nguyền rủa cô chết, tôi thấy ai sống lâu hơn còn chưa chắc.”
Giang Nguyệt suýt nữa cười thành tiếng.
Thịnh Cảnh Tây nhìn thần sắc cô hòa hoãn mới thản nhiên nói: “Bây giờ tôi đã hiểu tại sao cha tôi lại quan tâm đ ến cô như vậy.”
“Cô và mẹ tôi rất giống nhau.”
Giang Nguyệt ngẩn người.
“Không phải vấn đề ngoại hình, mẹ tôi đẹp hơn cô nhiều. Đương nhiên, dáng vẻ của cô cũng không kém.”
Thịnh Cảnh Tây nói chuyện không đầu không đuôi: “Năm đó bà ấy không khác gì cô, cũng giãy dụa giữa tình cảm và lý trí, vừa không buông bỏ được tình cảm với cha tôi, vừa cảm thấy bà ấy không nên liên lụy đến cha tôi.”
“Năm đó bà ấy bị trầm cảm, thường xuyên nhìn chằm chằm vào một nơi ngẩn người.”
Khi Thịnh Cảnh Tây nhắc tới mẹ, vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn có chút bi thương: “Mỗi ngày đều không cười, tôi nghĩ mọi cách chọc bà ấy, muốn làm bà ấy vui vẻ một chút.”
Chẳng trách Thịnh Cảnh Tây lại có tính cách vui tươi như vậy.
Thật khó để tưởng tượng rằng một đứa trẻ vài tuổi, ở độ tuổi chưa hiểu được thế giới xung quanh lại cố gắng hết sức để làm mẹ vui.
“Có một ngày, cha tôi gọi tôi vào phòng nói chuyện, nói mẹ tôi không kiềm chế được, bà ấy muốn bay đi.”
Thịnh Sóc Thành nói hàm súc, nhưng nhóc Thịnh Cảnh Tây nghe hiểu.
Bay đi, chẳng khác nào sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Vì vậy, anh ta khóc lóc và náo loạn, cầu xin mẹ sinh cho anh ta một em trai hoặc em gái.