Chương 985
Giang Nguyệt giật mình một chút.
Không biết tại sao cô cảm nhận được có một cảm giác suy sụp không thể giải thích được trên người anh.
Điều này không giống với Tiêu Kỳ Nhiên trong ấn tượng của cô.
Trong mắt cô, anh luôn điềm tĩnh và lãnh đạm, luôn tự tin và nắm giữ mọi thứ trong tay.
Nhưng bây giờ, dù không bật đèn, vẫn có thể cảm giác anh gầy gò và hốc hác.
Như người thủ lĩnh bị thương, ở trong góc yên lặng li3m vết thương.
Cô chưa từng thấy Tiêu Kỳ Nhiên như vậy.
Giang Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian anh hôn mê, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho anh.”
“Còn em thì sao, có lo lắng cho tôi không?”
Giang Nguyệt c ắn môi dưới.
Rõ ràng mấy ngày nay cô đều lo lắng cho anh, nhưng khi đối mặt với anh, nghe được anh hỏi thăm, cô bỗng nhiên cảm thấy khó có thể mở miệng.
Cô gật đầu trong bóng tối.
“Em đang làm gì thế? Tôi không thể nhìn thấy được.” Âm thanh của Tiêu Kỳ Nhiên nghe rất bình tĩnh nhưng trong giọng điệu lại có chút đùa giỡn.
Rõ ràng anh nhìn thấy Giang Nguyệt gật đầu, nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói ra đáp án.
Muốn chính miệng cô nói rằng cô quan tâm anh.
Anh nhất thời hứng thú, trêu chọc cô: “Có nhớ tôi không, hả?”
Ánh sáng trong phòng rất yếu, hai má đỏ bừng của Giang Nguyệt ẩn giấu trong bóng tối, có thể giấu kín sự thẹn thùng và khó xử của cô.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không vội vàng, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Một lúc lâu sau, âm thanh Giang Nguyệt mới nhẹ nhàng truyền tới: “… Tôi cũng lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên nhẹ giọng nói.
Anh buông cổ tay Giang Nguyệt ra, cô còn chưa kịp rút tay về thì anh lại nhanh chóng đổi thành tư thế nắm tay cô, cực kỳ kiềm chế siết chặt lại.
Mười ngón tay đan xen.
“Nguyệt Nguyệt, tuy rằng tôi rất không muốn dùng cách này để đòi thưởng.” Tiêu Kỳ Nhiên nói, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô:
“Tôi bị thương nghiêm trọng như vậy, có lẽ hiện tại có thể yêu cầu một chút lợi ích đúng không?”
Âm thanh của anh mang theo ý cười: “Tôi biết phương pháp này có chút lợi dụng người khác, thậm chí có thể bị nghi ngờ bán thảm, nhưng tôi quả thực hơi… thiếu kiên nhẫn.”
Suy nghĩ của Giang Nguyệt đột nhiên biến mất.
Vốn dĩ cô chỉ muốn lẻn tới thăm Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng không nghĩ tới anh sẽ tỉnh lại chứ đừng nói đến việc anh sẽ hỏi cô câu hỏi này.
Giang Nguyệt im lặng, mặc dù đang ở trong bóng tối, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông.
Anh đang chờ đợi một câu trả lời từ cô.
Cô hít sâu vài hơi rồi chậm rãi nói: “Tôi sẽ không tùy tiện đồng ý ở bên bất kỳ ai, trừ khi đối phương xác định cưới tôi.”