Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 984




Chương 984

Đêm đó.

Giang Nguyệt ngồi trên giường, trong tay cô cầm điện thoại chờ tin tức.

Thịnh Cảnh Tây nói với cô, tối nay anh ta sẽ nghĩ cách đuổi người trong phòng bệnh của Giang Nguyệt đi, để cô thành công đi vào phòng bệnh.

Giang Nguyệt cảm thấy không khả thi.

Người trong phòng bệnh chính là Tiêu Kỳ Nhiên, là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu, là người thừa kế tương lai của nhà họ Tiêu. Anh xảy ra chuyện lớn như vậy, cửa phòng chắc chắn sẽ có người canh giữ.

Khoảng mười phút sau.

[Thịnh Cảnh Tây: Người đã được xử lý xong xuôi rồi, đi nhanh đi.]

Giang Nguyệt: “…”

Tuy rằng không biết Thịnh Cảnh Tây dùng thủ đoạn gì để xử lý người nhà họ Tiêu. Nhưng lúc Giang Nguyệt đi tới cửa phòng bệnh, đúng thật là không còn một bóng người.

Thì ra Tiêu Kỳ Nhiên đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.

Trong lòng Giang Nguyệt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Được chuyển về phòng bệnh bình thường đồng nghĩa với việc đã có dấu hiệu cải thiện.

Cánh cửa mở ra rất nhẹ nhàng, chỉ phát ra một tiếng cọt kẹt nhỏ.

Căn phòng tối đen như mực, trong ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên đang nằm trên giường ngủ say.

Giang Nguyệt bước thêm hai bước vào phòng, dừng lại bên giường.

Trong bóng tối, cô gần như không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông, cô phải dùng một tay giữ tóc và cúi xuống để nhìn kỹ hơn.

Cô thậm chí còn điều chỉnh hơi thở nhẹ nhàng để không làm phiền anh.

Tiêu Kỳ Nhiên từ từ tỉnh lại, anh mở mắt ra liền nhìn thấy một bóng người vô cùng mờ nhạt, thậm chí không thể thấy rõ đường nét khuôn mặt.

“Anh… Anh tỉnh rồi à?” Nhìn đôi mắt ẩn giấu trong bóng tối, vẻ mặt Giang Nguyệt mờ mịt, tựa hồ không ngờ anh lại mở mắt.

“Ừm.” Giọng anh trầm trầm, hơi mơ màng: “Vừa tỉnh lại.”

Anh nói dối một cách nghiêm túc.

“Sao lại đột ngột thế…”

“Bởi vì mơ thấy em.” Giọng nói của anh nhẹ nhàng, anh nắm lấy cổ tay cô, dán lòng bàn tay của cô vào trái tim của mình: “Em chạm vào nó đi, nó nhớ em.”

Thực sự khủng khiếp.

Giang Nguyệt cảm thấy lòng bàn tay nóng đến đáng sợ, tim đập rất nhanh, cô muốn rút tay ra nhưng đối phương lại cố chấp không để cô trốn thoát.

“… Tôi sẽ bật đèn lên.”

“Đừng bật.”

Trong phòng tối đen như mực, giọng nói của người đàn ông đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Đừng bật đèn, Nguyệt Nguyệt.”

Tiêu Kỳ Nhiên không muốn để Giang Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ chật vật hiện tại của mình.