Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 977




Chương 977

Nghe nói con trai duy nhất nhà họ Tiêu vốn là một doanh nhân giỏi bỗng nhiên mở công ty giải trí, thậm chí còn kết giao bên bàn rượu, tán gẫu về nhiều mối hợp tác mà đối với anh ta chẳng có ý nghĩa gì.

Có người hỏi, Tiêu Kỳ Nhiên làm như vậy là vì cái gì, lại chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, chút lợi nhuận của công ty này cũng không đáng để bàn tới.

Nhưng ngay sau đó có người mỉm cười và phản bác lại: “Anh không biết gì sao? Tiêu tổng là vì “bông hồng nhỏ” của anh ta đấy!”

Mọi người đều sử dụng nước để tưới hoa hồng, còn Tiêu Kỳ Nhiên dùng vàng để nuôi bông hồng duy nhất của mình.

Về sau Đoàn Dật Bác nghe nói đến chuyện này thì tò mò không thôi. Cuối cùng trực tiếp vác mặt đến hỏi , xem xem rốt cuộc là Tiêu Kỳ Nhiên đã coi trọng điểm nào của Giang Nguyệt, mà để cho “cây gỗ mục ngàn năm” như anh lại quyết định nở hoa.

Vào thời điểm đó, Đoàn Dật Bác hỏi một cách chế giễu.

“Là ở điểm nào vậy?”

Hay là vì cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên quá đỗi khô khan, tất cả đều quá cứng nhắc và cố chấp, giống như một vũng nước chết không có chút sắc nào.

Nhưng Giang Nguyệt thì khác.

Ở trên người Giang Nguyệt, anh nhìn thấy dũng khí chống lại vận mệnh bi thảm của cô, cô giả vờ phục tùng anh, trên thực tế nội tâm cô kiêu ngạo, còn có sự hoang dã thi thoảng lại xuất hiện.

Anh cũng chỉ là một người sung sướng ở trên mây, ngẫu nhiên nhìn thấy con trùng đáng thương lăn lộn giãy dụa trong bùn lầy, vì thế mới có một tia thương hại, kèm theo đó là một phần nội tâm phản nghịch của riêng anh.

Bởi vì cuộc sống của Tiêu Kỳ Nhiên đã quá đủ đầy sung túc rồi, chẳng còn gì để lo nữa, vậy nên anh ta sẽ muốn nuôi dưỡng một người với khả năng tài chính vô hạn của mình.

Dường như làm như vậy, có thể làm cho cuộc sống nhàm chán có thể có nhiều niềm vui hơn.

Anh đã nói: “Cảm thấy quá nhàm chán, vậy nên muốn nuôi một bông hoa để chơi.”

Nhưng một bông hoa làm sao có cảm xúc? Một bông hoa sẽ khóc, sẽ cười, biết tức giận và buồn bã sao?

Giang Nguyệt không chỉ thể hiện ra tất cả tình cảm mà còn tạo ra những bất ngờ khiến anh ngạc nhiên.

Ví dụ như một ngày sau đó, Hoàng tổng nghênh ngang tìm “bóng hồng” của Tiêu Kỳ Nhiên, kết quả khi bị đuổi đi, Giang Nguyệt không hề giữ lịch sự mà giơ ngón tay thối vào mặt ông ta.

Cô quá táo bạo và kiêu ngạo.

Điều này làm cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy mới lạ, vì vậy anh bắt đầu đưa cô đến nhiều nơi hơn nữa, cô là người tình, nhưng cũng là công trình đáng tự hào nhất của anh.

Cô là một bông hồng do chính tay anh nuôi dưỡng, được anh dùng chính tay mình tỉ mỉ vẽ ra từng nét một.

Giang Nguyệt mạnh mẽ nở rộ trong lĩnh vực sở trường của mình, cô giành được giải thưởng biểu diễn hết lần này đến lần khác, giống như tìm thấy kho báu mà chạy đến trước mặt anh để nghe lời khen ngợi.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói cho cô biết sau này sẽ càng ngày càng thăng hoa.

Anh hoàn toàn chìm đắm bản thân ở trong đó.

Thế nhưng mọi điều tốt đẹp đều kết thúc trong một buổi họp mặt gia đình.

Tô Gia Lan nói bóng nói gió hỏi anh, có phải gần đây bên cạnh có một người phụ nữ hay không.

“A Nhiên, mẹ giúp con hỏi thăm rồi, xuất thân của cô gái kia không tốt lắm, có một ông bố ham mê cờ bạc và một người mẹ vong ân phụ nghĩa. Mẹ còn nghe nói gần đây con giúp em trai của cô ta trả nợ à?”