Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 972




Chương 972

Khuôn mặt này của Giang Nguyệt, nếu sinh ra trong gia đình thượng lưu, thì chính là “thêu hoa trên gấm”. Nhưng đáng tiếc, Giang Nguyệt lại là một đứa trẻ hoang dã lăn lộn trong vũng bùn bùn nhơ nhuốc, khuôn mặt này đặt trên người cô thì chỉ là con dao hai lưỡi sẽ đoạt lấy mạng cô bất cứ lúc nào.

Giang Nguyệt tự an ủi bản thân, cô chưa từng đắc tội với Tiêu Kỳ Nhiên, ít nhất anh ta sẽ dịu dàng với mình một chút. Cô ra vẻ thành thạo túm lấy cổ áo sơ mi của anh, mạnh mẽ kéo mặt Tiêu Kỳ Nhiên lại gần, từng chút từng chút muốn đặt môi mình lên môi anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, chóp mũi cô suýt chạm vào mặt anh.

Hương hoa hồng nồng nàn dường như còn ngào ngạt hơn ban nãy.

Nhìn qua giống như một kỹ thuật quyến rũ rất điêu luyện, nhưng ngón tay của cô rõ ràng đang run rẩy.

Trong nháy mắt khi Giang Nguyệt sắp chủ động dâng nụ hôn cho anh, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng dưng lên tiếng: “Cô đã từng làm như vậy với mấy người đàn ông?”

Giang Nguyệt trong tâm tư gắt gao suy nghĩ làm sao mới có thể lấy lòng Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta lại bất thình lình hỏi như vậy, làm cho đầu óc cô trống rỗng:

“Mấy người gì cơ?”

Tiêu Kỳ Nhiên nhướn mày, ngắm nghía kỹ càng một lượt.

Giang Nguyệt lúc này mới phản ứng lại, mở miệng tùy tiện nói ra: “Để tôi đếm thử…”

Cô còn làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ vài giây trước khi nghiêm túc trả lời: “Anh là người thứ hai mươi lăm.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, không biết là tin hay không tin, chỉ cười khẽ một tiếng: “Cũng không trách được trước tôi còn có hai mươi bốn người.”

Những lời này nghe qua có vẻ vô lý, nhưng Giang Nguyệt lại hiểu ý nghĩa của nó.

Anh ta là đang cười nhạo kỹ thuật vụng về của mình, cô không giữ được sĩ diện mà ngược lại còn khiến đối phương mất đi hứng thú.

Giang Nguyệt cắn môi, tiến lại gần hôn lên cằm anh, giọng nói nhẹ nhàng như lông vũ bay qua: “Tiêu tổng, thế này thì sao?”

“Vẫn chưa đủ đâu.”

Nghe vậy, Giang Nguyệt tiếp tục hôn lên cổ họng của anh: “Như này thì sao.”

“Bình thường.”

Nhiều lần nhận được câu trả lời ngoài ý muốn khiến Giang Nguyệt rất thất vọng, cô hoàn toàn quên đi sự xấu hổ, cố gắng bắt chước nữ chính trong một số bộ phim người lớn.

Giang Nguyệt ra vẻ quyến rũ nhìn anh, sau đó cúi đầu dùng răng nhẹ nhàng cắn nút áo sơ mi của anh, cho đến khi cúc áo đầu tiên được tháo ra: “Này thì sao?”

“Giang Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiên liếc cô một cái, ánh mắt bình thản như nước, rõ ràng là không bị khơi dậy một chút h@m muốn nào:

“Diễn xuất của cô rất tốt, nhưng kỹ thuật thật sự quá kém.”

Tiêu Kỳ Nhiên không mở miệng nữa, chỉ cúi xuống đi tìm bờ môi mềm ẩm của cô.

Giang Nguyệt theo bản năng nhắm mắt lại.

Nụ hôn của Tiêu Kỳ Nhiên mãnh liệt, nóng bỏng như có lửa đang thiêu đốt, nhưng rõ ràng vẻ mặt ban nãy của anh lại lạnh lùng đến đáng sợ.

Những chuyện kiểu này, Giang Nguyệt vẫn còn rất ngây ngô, nhưng cô dần dần bị nụ hôn của anh đốt cháy, kìm lòng không được mà vòng tay ôm lấy cổ anh.