Chương 962
Kiều Cẩn Nhuận trả lời cô: “Tôi không khuyến khích, bởi vì trái tim của anh ta đang bị tổn thương nghiêm trọng và có thể xuất huyết nặng bất cứ lúc nào, điều này sẽ khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.”
Giang Nguyệt hiểu được, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.
Kiều Cẩn Nhuận dùng giọng nói ấm áp an ủi cô: “Bác sĩ khoa của chúng tôi đã mở hội thảo, ngày mai sẽ kiểm tra toàn thân cho anh ta, xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.”
“Cô yên tâm, dục vọng sinh tồn của anh ta rất mạnh, nhất định có thể tỉnh lại.”
Tâm trạng Giang Nguyệt sa sút, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi nói một câu: “Cảm ơn.”
Kiều Cẩn Nhuận không khỏi cười nói: “Cô cảm ơn tôi cái gì? Nhưng chờ anh ta tỉnh lại, anh ta thật sự nên cảm ơn tôi vì đã không giết anh ta.”
Dù sao thì hai người bọn họ cũng là tình địch của nhau.
Giang Nguyệt ngơ ngác hỏi: “… Cảm ơn cái gì?”
Kiều Cẩn Nhuận: “Không có gì.”
Lúc anh ta phẫu thuật cho Tiêu Kỳ Nhiên, anh ta đã lặng lẽ nói với Tiêu Kỳ Nhiên rằng:
‘Tôi đã cố gắng hết sức để cứu anh, sau này anh phải đối xử với cô gái yêu quý của tôi gấp bội.’
…
Trong thời gian Tiêu Kỳ Nhiên hôn mê, anh đã có nhiều giấc mơ vô cùng hỗn độn.
Trong giấc mơ, anh dường như đang đi lại cuộc đời mình, từ khi đi học đến khi trưởng thành, cả thế giới đều tối tăm và u ám.
Mãi cho đến khi anh gặp người phụ nữ ướt sũng trong đêm mưa đó, thoạt nhìn cô vô cùng thấp kém nhưng lại dám mạnh dạn gõ cửa kính xe của anh, từ lúc đó, cuối cùng thế giới của anh cũng có được một tia sáng chiều vào.
Đến bây giờ, anh không thể không thừa nhận lúc trước mình hơi phản nghịch, đưa ra quyết định vô cùng hoang đường trong hơn hai mươi năm qua.
Đêm khuya, trước cửa quán bar, một người phụ nữ ướt sũng.
Anh thậm chí còn nhớ rõ ràng lúc ấy Giang Nguyệt giơ tấm danh thiếp đã bị nước mưa thấm đẫm vừa rồi anh tiện tay cho cô, bình tĩnh hỏi anh:
“Tiêu tổng, lời anh nói lúc nãy có được tính không?”
Trong quán bar Kim Hải.
Bên ngoài trời sấm chớp vang dội, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
Tiêu Kỳ Nhiên ngồi trên sofa da mềm, dáng người rất cực kỳ ưu việt, ngũ quan anh tuấn, từ trong ra ngoài toát lên vẻ cao quý, nhưng vẻ mặt có chút không kiên nhẫn.
Đoàn Dật Bác thì khác, ở trong trường hợp này, anh ta hoàn toàn như cá gặp nước, anh ta hô to “Không say không về”, chơi đến rất vui vẻ.
Những người khác cũng nể mặt Đoàn thiếu, chơi rất sôi nổi, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng có vẻ lạc lõng.
“A Nhiên, bình thường ở công ty thì không nói, đã đến quán bar rồi sao cậu còn giống như một hòa thượng thế?” Đoàn Dật Bác uống nhiều nên nói loạn, ôm bả vai Tiêu Kỳ Nhiên, miệng đầy mùi rượu hỏi:
“Gần đây quán bar có một nhóm người mới, lát nữa cậu có muốn chọn không?”
“Tôi về trước, các cậu cứ chơi tiếp đi.” Tiêu Kỳ Nhiên đẩy tay của Đoàn Dật Bác trên vai mình ra, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Trong phòng, mùi rượu và hơi nóng hòa quyện với nhau khiến người ta cảm thấy bí bách và khó thở, sau khi ra khỏi phòng mới cảm thấy tươi mát hơn chút.