Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 960




Chương 960

“Lúc tôi năm tuổi, mẹ tôi nói muốn sinh cho tôi một đứa em gái.”

“Nhưng đã bị cha tôi từ chối.” Thịnh Cảnh Tây thản nhiên nói:

“Ông ấy cân nhắc đến tình trạng sức khỏe đã không thích hợp để mang thai của mẹ tôi. Nếu cứ mang thai, tuổi thọ của bà sẽ bị rút ngắn lại.”

“Nhưng ông ấy vẫn không thể giữ mẹ tôi lại.” Nói đến đây, ánh mắt của Thịnh Cảnh Tây ảm đạm hơn:

“Bà ấy vẫn muốn rời đi, bà ấ ykhông cần cha tôi, ngay cả tôi bà ấy cũng không cần.”

Giang Nguyệt cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ khó hiểu.

Thịnh Cảnh Tây không giống như một người “tinh tế”, bản chất anh ta hoang dã từ xương tủy, hơn nữa cũng không thành thục, chưa bao giờ khiến người khác bớt lo lắng.

Nhưng vào lúc này, Giang Nguyệt lại có một ý nghĩ kỳ lạ.

Bản chất Thịnh Cảnh Tây không phải là một tay ăn chơi, cũng tuyệt đối không phải hạng người gây chuyện thị phi, nhưng nếu anh ta thật sự quá hiểu chuyện, có lẽ mẹ anh ta sẽ yên tâm hơn khi ra đi.

Bởi vì chồng đủ mạnh mẽ, con trai cũng đủ hiểu chuyện, vì vậy bà ấy hoàn toàn có thể không vướng bận mà rời đi.

Cho nên, Thịnh Cảnh Tây mới có thể tìm cách không hiểu chuyện.

Anh ta muốn trở thành sợi dây giữ chặt mẹ mình.

“Bây giờ nói chuyện của cô đi.” Thịnh Cảnh Tây chuyển đề tài, nói với Giang Nguyệt:

“Bố mẹ cô đâu, cô nằm viện lâu như vậy mà cũng chưa từng đến thăm cô, có anh chị em nào không? Gia đình có mấy người?”

Giang Nguyệt: “…”

Sự thương hại chợt lóe lên vừa rồi của cô lập tức bị dập tắt, cô có đủ lý do để tin rằng Thịnh Cảnh Tây cố tình giả vờ đáng thương để lấy lòng thương cảm, sau đó trao đổi chuyện xưa với cô.

Giang Nguyệt cảm thấy không có gì phải giấu giếm nên đã kể ngắn gọn cho Thịnh Cảnh Tây về thân thế, gia đình và những trải nghiệm trong mấy năm qua của mình.

Thật kỳ quái, rõ ràng là một trải nghiệm đau đớn đến nghẹt thở nhưng bây giờ cô lại có thể kể lại một cách bình tĩnh như kể một câu chuyện, như thể nhân vật chính trong câu chuyện không liên quan gì đến cô.

Cơ chế bảo vệ sự lãng quên của con người sẽ khiến con người dần quên đi những tổn thương to lớn mà họ đã trải qua.

Cuối cùng nó mờ dần thành một vết sẹo nông, ngay cả chính mình cũng quên đi nguyên nhân của vết sẹo này.

Đến khi Giang Nguyệt nhắc đến chứng rối loạn lưỡng cực của mình, Thịnh Cảnh Tây thấp giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa.”

Giang Nguyệt lắc đầu, cười nói: “Thật ra những chuyện này đã xảy ra rồi, không có gì phải trốn tránh.”

Phòng bệnh rơi vào im lặng.

Một lát sau, Thịnh Cảnh Tây mới mấp máy môi: “Tôi không nên hỏi cô.”

Hiện tại anh ta cảm thấy vô cùng hối hận.

Nghe thấy sự áy náy trong giọng nói của Thịnh Cảnh Tây, Giang Nguyệt cười nói: “Không sao đâu, chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm mà thôi.”