Chương 950
Tô Gia Lan nghe xong, cổ họng cứng ngắc: “Vậy con trai tôi phải làm sao bây giờ? Nó chưa đầy ba mươi tuổi!”
Không ai có thể chịu đựng được khi nhìn thấy cảnh tượng này.
“Tại sao? Tại sao con trai tôi lại bị thương nặng như vậy?” Bà ấy chất vấn Tiết An: “Cậu là trợ lý của nó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sự thật đương nhiên là không thể che giấu.
“Nó thực sự làm điều đó vì Giang Nguyệt?” Biết được tất cả, Tô Gia Lan khiếp sợ không thôi, mở to hai mắt, ngơ ngác lẩm bẩm:
“Nó vẫn nghĩ đến người phụ nữ đó…”
Tiêu Kỳ Nhiên từng lạnh lùng đối xử với Giang Nguyệt, chẳng lẽ hết thảy đều là giả?
Bà ta lẩm bẩm được một nửa, bỗng nhiên ngẩng đầu, ngồi trên xe lăn vội vàng hỏi: “Giang Nguyệt đâu, bây giờ tình huống cô ta thế nào?”
Giống như bà ta rất lo lắng.
Tiết An: “Chị Giang Nguyệt đã tỉnh, chị ấy bị thương cũng rất nghiêm trọng, tuy nhiên không thương tổn đến chỗ hiểm.”
Lúc này, trong mắt Tô Gia Lan hiện lên sự thù hận nhưng nhanh chóng được thu hồi.
“Cảm ơn cậu, tôi biết rồi.” Tô Gia Lan khôi phục lại dáng vẻ tao nhã, bà ta tựa vào xe lăn, mỉm cười gật đầu:
“Vậy có phiền câu đẩy tôi qua thăm Giang Nguyệt được không?”
Khi một người tỉnh lại sau khi hôn mê, các chức năng cơ thể sẽ khôi phục rất nhanh.
Giang Nguyệt đã có thể mở miệng nói chuyện, tuy nhiên không thể nói quá lớn, nếu không dây thanh quản sẽ bị kéo căng.
Tĩnh Nghi đút cho cô từng thìa cháo gạo dễ tiêu hóa.
Ăn chưa được nửa chén, Giang Nguyệt liền cau mày lắc đầu, nói no rồi.
“Ăn thêm năm muỗng nữa đi.” Tĩnh Nghi giống như dỗ dành trẻ nhỏ: “Chị ăn nhiều thêm một chút thì mới có thể nhanh chóng khỏe lại đi thăm Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt im lặng trong chốc lát, lại há miệng.
Thấy thế, Tĩnh Nghi quay đầu liếc mắt với chị Trần, hai người cũng không cần phải nói gì nữa.
Đến nay vẫn chưa ai nhắc tới tình trạng của Tiêu Kỳ Nhiên với Giang Nguyệt.
Cô hỏi thì họ chỉ bảo Tiêu Kỳ Nhiên bị thương ở ngực, đang được tĩnh dưỡng như cô nên không tiện tới thăm cô.
Giang Nguyệt là người nhạy cảm biết bao?
Đương nhiên cô có thể cảm nhận được tất cả mọi người đều đang gạt cô, nhưng cô lại không vạch trần, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh và tích cực hợp tác điều trị.
Cô phải nhanh chóng khỏe lại.
Ăn được nửa chén cháo thì có người gõ cửa phòng bệnh.
Chị Trần đã về nhà lấy quần áo thay giặt, chuẩn bị đêm nay thay ca cho Tĩnh Nghi.
Nghe thấy có người gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Tĩnh Nghi là cho rằng chị Trần để quên đồ, bước tới mở cửa thì phát hiện ra là Tô Gia Lan đang ngồi trên xe lăn.