Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 920




Chương 920

Vừa mới thoa xong đôi môi đỏ mọng, điện thoại của cô lại vang lên.

“Vừa rồi không cẩn thận đụng phải nên mới cúp máy.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lại truyền tới:

“Tôi không phải cố ý cúp điện thoại của em.”

Anh kiên nhẫn giải thích, anh chỉ sợ Giang Nguyệt sẽ vì những chi tiết này mà hiểu lầm anh.

Anh quá dịu dàng, làm tim Giang Nguyệt khó tránh khỏi ngừng đập nửa nhịp.

“Còn nữa…” Tiêu Kỳ Nhiên dừng một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Nếu em không nhớ tôi cũng không sao.”

Anh dần dần hạ thấp giọng xuống, giống như đang thì thầm vào tai cô: “Tôi nhớ em là được rồi.”

Khi Giang Nguyệt chạy tới hậu trường, chuẩn bị lên sân khấu cô mới nhớ tới mình quên đánh má hồng.

“Sắc mặt của tôi rất kém có phải không?” Giang Nguyệt hơi lo lắng: “Tôi quên đánh má hồng.”

“Làm sao có thể chứ?” Nữ diễn viên cùng sân khấu nhìn cô một cách kỳ quái: “Mặt của cô bây giờ rất đỏ, tôi còn nghĩ cô đánh má hồng hơi quá tay, định nhắc nhở cô một chút.”

“…”

Kết thúc buổi biểu diễn, Giang Nguyệt trở lại trước bàn trang điểm để tẩy trang.

Đầu tiên cô sử dụng bông tẩy trang ướt dán lên mũi, sau đó cầm điện thoại lên xem tin nhắn.

Vừa rồi nửa tiếng trước của buổi biểu diễn, Tiêu Kỳ Nhiên đã gửi cho cô một tin nhắn.

Không có nội dung thừa thãi, chỉ đơn giản là một bức ảnh vé máy bay, và hai chữ không thể ngắn gọn hơn là [Chờ tôi].

Không có bất cứ từ ngữ dư thừa nào, nhưng lại khiến Giang Nguyệt đến mức mặt đỏ tim đập.

Điều mà Giang Nguyệt không biết, chính là trên ghế khán giả của buổi biểu diễn hôm nay, có một người khác đang ngồi.

Ngu Vãn hẹn gặp Giang Nguyệt, nói là cô ta đặc biệt đến đây xem kịch nói của cô, còn nói muốn cùng cô ăn một bữa cơm để trò chuyện về tình hình gần đây.

Giang Nguyệt theo bản năng cảm thấy, đối phương đến không tốt chút nào.

Nhưng cô vẫn hẹn thời gian và địa điểm qua điện thoại, đúng giờ chạy tới.

Mặc dù Giang Nguyệt đã đến đúng giờ, nhưng Ngu Vãn còn đến sớm hơn.

“Giang tiểu thư, hôm nay tôi đã xem buổi biểu diễn của cô.” Ngu Vãn đưa tay ra, cô ta mỉm cười bắt tay cô:

“Cô rất tuyệt, diễn xuất rất xuất sắc, cốt truyện của vở kịch cũng rất tốt, có thể làm lay động lòng người.”

Đối mặt với lời khen ngợi của cô ta đập vào mặt này, Giang Nguyệt hơi nhíu mày.

Cô cũng không phản cảm với việc có người khác khen ngợi năng lực của cô, nhưng cô không thích cái kiểu lấy thân phận tiền bối cao hơn để đánh giá biểu hiện của cô.

“Cám ơn.” Cô không mặn không nhạt trả lời một câu, chuyển sang đề tài khác: “Ngu tiểu thư sao lại đến Hoa Thành?”

“Tôi có một phát ngôn, muốn tới đây để quay phim.” Cô ta đột nhiên cười rộ lên:

“Cô cũng biết, bây giờ tôi đang làm việc cho A Nhiên. Anh ấy là một nhà tư bản chuyên ép buộc người khác, tôi vì anh ấy mà bán mạng không có thời gian để nghỉ ngơi.”

Loại lý do này, Giang Nguyệt rất không thích.