Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 896




Chương 896

Vòng tay của Tiêu Kỳ Nhiên so với chăn còn ấm áp hơn: “Chi phí để nói dối rất rẻ mạt, nhưng cái giá phải trả khi thất bại cực kỳ đắt. Tôi không muốn mạo hiểm lại làm cho em buồn.”

Dường như cũng có lý.

Giang Nguyệt nuốt khan, cảm giác đau lòng đã giảm bớt rất nhiều.

Tiêu Kỳ Nhiên không cùng Tần Di Di lên giường, cũng không cùng Ngu Vãn chụp ảnh tình ái, giữa cô và anh, cũng không còn tồn tại bất kỳ nghi vấn nào nữa.

“Xin em hãy tin tôi, được chứ?”

Giang Nguyệt nhìn thẳng vào mắt anh: “… Vậy thì tôi sẽ tin anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy sự phòng bị trong mắt cô từng chút biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nghiêm túc nói: “Vậy kế tiếp chúng ta lại xử lý một vấn đề khác.”

“Vấn đề gì?”

“Khi nãy em đã nói sẽ có một ngày tôi không còn thích em nữa.” Đầu óc Tiêu Kỳ Nhiên tỉnh táo, suy nghĩ cũng rất rõ ràng:

“Bởi vì em không có cảm giác an toàn, tình cảm trên đời cũng không có quy chuẩn nhất định, cho dù tôi nói tôi sẽ vĩnh viễn yêu thích em thì em cũng sẽ không tin, đúng không?”

“… Phải!”

“Vậy thì lập ra một bản thỏa thuận. Giả sử có một ngày tôi thay lòng, tôi sẽ cho em một khoản bồi thường kinh tế.” Tiêu Kỳ Nhiên có lý trí, các điều kiện được đưa ra cũng rất thực tế.

Giang Nguyệt nhíu mày, Tiêu Kỳ Nhiên không nhanh không chậm tiếp tục:

“Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của tôi, bất luận là cổ phiếu hay là bất động sản, đều sẽ thuộc về em. Thậm chí không cần tiến hành kê khai tài sản.”

Đôi mắt của Giang Nguyệt lập tức mở to.

“Nếu như là trước kia, tôi còn chưa có bản lĩnh nói những lời này. Nhưng hiện tại toàn bộ Tiêu gia đều do tôi quản lý, tôi có năng lực hứa hẹn với em những thứ này, cũng cam đoan có thể thực hiện được.”

Thế này chẳng khác gì nói thẳng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ biến thành ăn mày và bị đá ra khỏi nhà? Giang Nguyệt nghe xong thì không tự chủ được mà siết chặt tay.

“Cho tôi những thứ này có ích lợi gì, tôi cũng không biết quản lý công ty. Đến lúc đó phá sản thì không phải công ty lại rơi vào tay anh à, chẳng có ý nghĩa gì.”

“Em có thể thuê tôi làm cố vấn công ty, đến lúc đó tôi sẽ làm việc cho em.”

Tiêu Kỳ Nhiên nói rất nhẹ nhàng, âm thanh đùa cợt nhưng không phải là hoàn toàn không thể:

“Nếu công ty phá sản, em cũng có thể bắt tôi chịu trách nhiệm.”

Giang Nguyệt trong lòng tê dại, trước đó, cô luôn nghĩ rằng bản thân thích những lời ngọt ngào như “Tôi yêu em” mà không nghĩ tới, thì ra lời nói bình tĩnh lý trí này cũng có thể lãng mạn như vậy.

Cô hơi xấu hổ: “Nhưng trong trường hợp này, mọi người sẽ nghĩ rằng tôi là vì tiền của anh.”

Tiêu Kỳ Nhiên nhướn mày, ý cười thản nhiên: “Vậy tôi hẳn là may mắn, cũng may tôi có tiền, bằng không cũng không có chỗ nào hấp dẫn được em.”

Không yêu thì mới nghĩ phụ nữ thực dụng, khi thực sự yêu một người, cũng sẽ chỉ lo lắng rằng tiền của mình quá ít, không thể giữ được người mình yêu.

Giang Nguyệt thật sự thích tiền, nhưng may mắn thay, điều anh không thiếu nhất là tiền.

“Được rồi, vậy tôi sẽ cân nhắc.” Giang Nguyệt khịt mũi, vẫn giả bộ như cũ: “Anh còn chưa qua thời gian thử việc đâu.”