Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 875




Chương 875

Hắn không giống như đang nói đùa, bộ dáng lấy điện thoại ra nhưng đã bị Giang Nguyệt nhanh chóng ngăn lại:

“Tôi không có ý này!”

Tiêu Kỳ Nhiên nghiêm túc: “Vậy ý của em là gì?”

Anh nghiêm túc hỏi, nhưng Giang Nguyệt lại không biết trả lời thế nào, cô suy nghĩ một lúc mới nói:

“Bởi vì hầu hết con gái đều thích những thứ này nên tặng cũng không có gì sai, nhưng điều đó cũng thể hiện rằng anh chưa thật sự dụng tâm vào.”

Đúng vậy, Tiêu Kỳ Nhiên làm sao cần phải tốn tâm tư để làm hài lòng phụ nữ? Anh chỉ cần đứng ở nơi đó, đủ loại phụ nữ sẽ lao đến để anh thoải mái lựa chọn.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên kiên nhẫn nghe cô nói xong, cũng không có bởi vì cô cố tình gây sự mà mất kiên nhẫn, chỉ khẽ gật đầu:

“Vậy lần sau tôi sẽ nghĩ ra một số quà tặng mới mể hơn để làm hài lòng em nhé.”

Trời đất! Làm sao anh có thể nói những lời này một cách bình tĩnh như vậy?

Tai Giang Nguyệt nóng lên, rũ mi mắt xuống, đưa tay xoa xoa lỗ tai.

“Lạnh không?” Tiêu Kỳ Nhiên chú ý tới động tác của Giang Nguyệt, còn tưởng rằng cô bị gió lạnh thổi, trầm giọng nói:

“Mau trở về đi, đừng để bị cảm lạnh, lát nữa không phải còn có biểu diễn sao?”

Giang Nguyệt vẫn ôm bó hoa, bĩu môi, lại có chút không nỡ rời đi.

Thấy cô đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống, cúi đầu cười cười, nửa ra lệnh nửa dỗ dành cô: “Lại đây.”

Giang Nguyệt ngoan ngoãn ôm hoa đi về phía hắn hai bước.

Một giây sau, cô đã bị Tiêu Kỳ Nhiên ôm thật chặt.

“Ôm một chút, coi như là phần thưởng của tôi đứng chờ em trong gió lạnh lâu như vậy đi.”

Giang Nguyệt suýt chút nữa quên hô hấp, tim đập thình thịch, nhẹ giọng phàn nàn: “Sao có thể có người tự đòi khen thưởng hả?”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cô cũng không có giãy dụa, để mặc cho anh ôm.

Tiêu Kỳ Nhiên không có ý định ảnh hưởng đến công việc của Giang Nguyệt. Vì thế chỉ ôm vài giây rồi thả cô ra. Nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy Thịnh Sóc Thành đứng cách bọn họ mấy mét, mặt không chút thay đổi nhìn bọn họ.

Giang Nguyệt cũng quay đầu lại, khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành, trái tim không hiểu sao căng thẳng, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, bảo trì khoảng cách với Tiêu Kỳ Nhiên.

Không biết vì sao, cô bỗng nhiên có một loại hoảng loạn khi còn đi học lén lút yêu đương bị người lớn trong nhà bắt gặp:

“… Chào chú Thịnh.”

Thịnh Sóc Thành đi qua, đứng giữa hai người.

Tiêu Kỳ Nhiên trấn định hơn Giang Nguyệt, cung kính chào hỏi: “Thịnh tổng.”

Ánh mắt Thịnh Sóc Thành từ trên mặt anh dời đi, chậm rãi mở miệng, ngữ khí không mặn không nhạt: “Tôi tới tìm Giang Nguyệt.”

Hàm ý là muốn đuổi Tiêu Kỳ Nhiên đi.