Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 852




Chương 852

Đây là chuyện tốt như một chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống!

Nhưng tốc độ bị vả mặt nhanh hơn nhiều so với Trương Nghị tưởng tượng.

Trên đường ra sân bay, Thịnh Sóc Thành như vô tình nhắc đến chủ đề này, nửa đùa nửa thật hỏi Giang Nguyệt có muốn làm con gái nuôi của ông không.

Giang Nguyệt cười rất thuần khiết, lắc đầu: “Nếu như tôi chưa đủ mười tám tuổi, có lẽ tôi cần một người cha nuôi. Nhưng tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, tôi hoàn toàn có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.”

Trương Nghị ngồi ở ghế lái phụ, nghe cuộc đối thoại phía sau, nhất thời hiểu được vì sao lúc ấy chủ tịch lo lắng cái gì.

Đó không phải là lo lắng thái quá.

Thịnh Sóc Thành liếc nhìn cô một cái, cũng không ép buộc: “Thật sự nên để thằng nhóc thúi Thịnh Cảnh Tây kia nghe những lời này một chút. Nó còn lớn hơn cô mấy tuổi mà suốt ngày chỉ biết điên cuồng ở bên ngoài, không để cho người làm cha như tôi bớt lo lắng đi.”

Trong lời này, có mấy lần ý tứ hận rèn sắt không thành thép.

Thịnh Sóc Thành mỗi lần nhắc tới đứa con trai này của mình, luôn than thở, giống như rất thất vọng với hắn. Nhưng ông chưa từng chân chính tức giận, càng nhiều là lo lắng cùng bất lực.

Lần trước ăn cơm vô tình nghe được cái tên này, Giang Nguyệt trở về đã cố tình lên mạng tìm kiếm một chút.

Lúc đầu, cô còn tưởng là loại người sâu gạo phá của nào đó, nhưng sau khi xem được một loạt thông tin liên quan, Giang Nguyệt không thể không choáng váng.

Thịnh Cảnh Tây, 28 tuổi, là tay đua cấp bạch kim quốc tế, là một trong số ít tay đua ở châu Á có thể có bằng đua xe F1. Và cũng nằm trong top 10 của bảng xếp hạng đua xe thế giới.

Thật khó để liên kết bản lý lịch lấp lánh của người này với “đứa con trai thất học bất tài” ở trong miệng của Thịnh Sóc Thành.

Giang Nguyệt nghĩ thầm, làm con cái nhà họ Thịnh, áp lực thật sự là quá lớn.

Trong một lĩnh vực có được thành tựu như vậy, nhưng trong mắt Thịnh Sóc Thành còn chưa đủ hài lòng.

Quả nhiên, con nối dõi của nhà giàu không phải ai cũng có thể làm.

Giang Nguyệt cảm thán với Thịnh Sóc Thành, Thịnh Cảnh Tây ở lĩnh vực đua xe thật sự là ưu tú, không cần bi quan với anh ta như vậy, tương lai vẫn còn nhiều hứa hẹn.

“Tôi làm sao không biết những gì cô nói?” Thịnh Sóc Thành lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài:

“Từ nhỏ nó đã thích chơi xe, tục ngữ có câu “Ba tuổi nhìn ra tính cách”. Thằng nhóc này luôn rất ngông cuồng.”

“Mẹ của nó nhìn xa trong rộng, đã sớm dự đoán được nó sẽ nổi loạn, từ bé tí đã quản nó. Nhưng lúc đó tôi không để ý, hiện tại càng ngày càng vượt khỏi tầm kiểm soát, ai cũng không khuyên được.”

Thịnh Sóc Thành sâu kín mở miệng: “Tôi không phản đối việc chơi xe đua. Nhưng bây giờ nó vì để lập kỷ lục mà đến mạng cũng không cần rồi, càng ngày càng chạy nhanh hơn. Tôi đã hơn năm mươi tuổi, làm sao có thể chịu được cảnh kẻ đầu bạc tiễn…”

“Dừng lại!” Giang Nguyệt lập tức lên tiếng, nghiêm mặt ngắt lời ông:

“Ngài đừng nói lung tung. Càng như vậy, càng phải tránh nói gỡ. Có một số lời không thể nói bậy bạ đâu.”

Bộ dáng khẩn trương của cô khiến Thịnh Sóc Thành vốn nghiêm túc không nhịn được: “Cô còn trẻ mà mê tín quá.”

“Đương nhiên rồi.” Giang Nguyệt rất thản nhiên: “Con người tôi thật ra rất tin vào số mệnh đó.”