Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 841




Chương 841

“Việc này liên quan đến một số vấn đề cá nhân của tôi, không tiện tiết lộ.”

“Là tôi mạo phạm rồi.”

Giang Nguyệt nghe ra sự cự tuyệt trong lời nói của Thịnh Sóc Thành, vì thế đúng lúc thu hồi lòng hiếu kỳ của mình, không hỏi thêm câu nào nữa.

Trong lòng mỗi người đều có một khu vườn bí mật, người có thể đặt chân vào đó chỉ có chính bản thân. Giang Nguyệt cũng biết điều này, tự nhiên sẽ không vượt qua khoảng cách.

“Vậy ngài không thắc mắc năm mà vợ mình mất tích đã xảy ra chuyện gì sao?” Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, lại hỏi một vấn đề khác.

“Đương nhiên thắc mắc.” Thịnh Sóc Thành cười cười, cảm thấy rất thú vị, cô bé luôn có thể hỏi ra những vấn đề mà ông quan tâm:

“Chỉ là đáp án này, có lẽ tôi phải đợi cả trăm năm sau, chờ cô ấy tự mình nói cho tôi biết.”

Giang Nguyệt ngẩn ra.

Tất cả những gì đã xảy ra trong năm khi Lý Mộc Chỉ biến mất đã trở thành một bí mật, phủ đầy bụi bặm, không ai biết.

Đi thêm một vài bước, con đường rộng dẫn đến một quảng trường sôi động.

Nói là quảng trường nhưng thực ra giống khu ngoài trời hơn. Có người dựng sạp bán rau trong quảng trường nhỏ này. Hết người này đến người khác hò hét mặc cả.

Giang Nguyệt cảm thấy tản bộ cũng đã đủ, vì thế dừng chân, nghiêng đầu hỏi Thịnh Sóc Thành: “Ngài có muốn trở về không?”

Thịnh Sóc Thành cũng đi mệt, gật đầu: “Quay lại đường cũ đi.”

Hai người vừa định xoay người, Chu Ninh Vân đang khom người chọn rau ở quầy liền tinh mắt nhìn thấy, liếc mắt một cái liền nhận ra Giang Nguyệt.

Như nhìn thấy kẻ thù nghìn kiếp nào đó, trong mắt bà ta hiện lên vẻ oán hận, cầm giỏ rau bước nhanh đến trước mặt hai người bọn họ, chặn đường bọn họ lại.

Khoảnh khắc nhìn thấy Chu Ninh Vân trong nháy mắt, Giang Nguyệt cũng kinh ngạc, tiếng “mẹ” không khống chế được thiếu chút nữa muốn thốt ra.

Chu Ninh Vân đầu tiên là liếc Giang Nguyệt một cái, lại đánh giá Thịnh Sóc Thành từ trên xuống dưới một chút, bỗng nhiên phát ra tiếng cười lạnh, giống như là nhìn thấu cái gì đó:

“Giang Nguyệt, mày đúng thật là trơ trẽn.”

“Một ông già năm mươi tuổi mà mày cũng có thể dâng mình hầu hạ được.”

Nghe những lời th ô tục này, Thịnh Sóc Thành cau mày, nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng.

Tố chất và trình độ vẫn khiến ông giữ được sự trầm ổn, anh chỉ nghiêng mắt hỏi Giang Nguyệt:

“Quen biết?”

Giang Nguyệt mím môi, cuối cùng cũng không có lớn tiếng, mà là rất xa cách đáp: “Bà ấy là mẹ tôi.”

“Nói xong, cô lại bổ sung thêm hai từ: “Đã từng.”

Thịnh Sóc Thành nhạy bén hiểu được nghĩa của hai từ này, lại một lần nữa nhìn về phía Chu Ninh Vân:

“Bây giờ đã không phải nữa?”

Chu Ninh Vân nghe không rõ hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng vừa nghĩ đến mình hiện tại vì mấy đồng bạc mà cùng người bán rau mặc cả. Còn Giang Nguyệt lại hưởng thụ vinh hoa phú quý, bà ta liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.