Chương 823
“Sao tay cháu lạnh thế? Phòng không đủ ấm hả?”
Hộ lý ở bên cạnh lập tức tăng nhiệt độ điều hòa.
Tuy lúc trước cô gây chuyện với Thịnh Sóc Thành, nhưng nếu đã đồng ý với Trình Nghênh Xuân rằng sẽ thường xuyên đến thăm bà thì không thể làm người lớn tuổi buồn lòng được.
Chuyện nào ra chuyện nấy, trong lòng rất rõ ràng.
Giang Nguyệt khôi phục lại tinh thần, nắm chặt mảnh vải mà Trình Anh Xuân đã đặt trong lòng bàn tay cô, giọng nói có chút khàn mà cô không phát hiện ra:
“Không có ạ, vừa mới từ bên ngoài vào nên chưa thích ứng kịp.”
“Con bé này, thể chất yếu ớt, cơ thể mỏng manh, bình thường mà còn không mặc nhiều quần áo hơn thì tới thời điểm chuyển mùa lại bị cảm, lại phải chịu khổ sở đó.”
Trình Nghênh Xuân nhìn quần áo mỏng manh trên người Giang Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng:
“Nếu không thoải mái thì hôm nay chúng ta không học nữa, cháu nói chuyện phiếm với bà cũng được.”
Giang Nguyệt lắc đầu, nặn ra một nụ cười: “Có phải bà đổi ý rồi không, không muốn dạy cháu nữa?”
“Con nhóc này, lại nói nhảm!” Trình Nghênh Xuân nhất thời dở khóc dở cười, cố ý làm bộ mặt nghiêm nghị:
“Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu, lát nữa phải chịu khổ thì không được khóc đâu đấy.”
Giang Nguyệt mím môi, tự tin cười nói: “Bà ơi, điều cháu không sợ nhất chính là chịu khổ, chúng ta bắt đầu đi ạ.”
Cô tắt tiếng điện thoại rồi đặt nó sang một bên.
Mãi cho đến khi cầm kim thêu lên và bắt đầu học thì Giang Nguyệt mới hiểu được Trình Nghênh Xuân nói “chịu khổ” là có ý gì.
Có nhiều kỹ thuật thêu khác nhau, mỗi loại đều có ưu điểm và nhược điểm riêng, chất liệu chỉ tơ dùng để thêu cũng đa dạng và rực rỡ khiến người ta hoa cả mắt.
Đầu tiên nhận biết vật liệu, sau đó học kỹ thuật thêu.
Giang Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế, nghiêm túc nhìn Trình Nghênh Xuân giải thích từng loại sợi tơ, phong cách thêu tương ứng, rồi ghi chép từng cái một.
Trình Nghênh Xuân đã lớn tuổi, âm thanh lúc nói chuyện rất chậm nhưng lại có một loại cảm giác được năm tháng gột rửa, Giang Nguyệt nghe cảm thấy rất thích.
“Được rồi, hôm nay chỉ vậy thôi.” Trình Nghênh Xuân cười tủm tỉm: “Lần sau cháu quay lại, chúng ta sẽ học kỹ thuật thêu cơ bản nhất.”
Giang Nguyệt còn đang nhớ lại những kiến thức vừa rồi, cười gật đầu: “Được, vậy mấy ngày nay cháu sẽ cố gắng hết sức để hiểu được hết nội dung hôm nay, thật sự là quá phong phú.”
“Cháu không chê bà già này nói chuyện khô khan sao?”
“Chỗ nào khô khan chứ?” Giang Nguyệt lập tức phủ nhận: “Mấy câu chuyện nhỏ của bà rất thú vị, cháu còn cảm thấy nghe chưa đủ.”
Nghe cô nói vậy, Trình Nghênh Xuân rất vui: “Cháu không cảm thấy bà già này cằn nhằn là tốt rồi.”
Sau khi thu dọn đồ đạc trên bàn, Giang Nguyệt liếc nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ phải về rồi nhưng lão phu nhân vẫn giữ cô lại ăn tối.
“Không phải lúc trước nói muốn đến chỗ bà ăn cơm sao?” Trình Nghênh Xuân đứng lên, ấn Giang Nguyệt ngồi lên sô pha: