Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 819




Chương 819

Tiêu Kỳ Nhiên không chút để ý trả lời: “Muốn làm quen với ai, tôi tranh thủ thời gian tìm người giới thiệu cho anh.”

Hai người đi qua khu văn phòng, ngay lúc này Ngu Vãn cũng “trùng hợp” xuất hiện trước mặt hai người.

Ngu Vãn đã sớm trang điểm nhẹ nhàng, màu son rất có khí chất, khí chất cả người cô ta cũng được nâng lên, rất thích hợp với những trường hợp nghiêm túc, dáng vẻ tao nhã đi qua:

“Tiêu tổng, nếu đã là khách đến từ nước Pháp, vì sao lại không cho em gặp?”

Nụ cười trên mặt Ngu Vãn trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Tiêu Kỳ Nhiên liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là bộ mặt kinh hãi biến sắc.

“Anh…” Ngu Vãn thiếu chút nữa thét chói tai, nhưng cô ta vẫn mạnh mẽ tự khống chế được xúc động của mình, môi cô ta lúc này mím chặt.

Cô ta rất hối hận.

Sao không ai nói cho cô ta biết, vị khách quý đến từ Pháp này, lại là chồng cũ của cô ta – Thượng Trạch Văn!

Trên sàn nhà bóng loáng sạch sẽ, đôi giày da của Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại, hắn nhận ra thần sắc của Ngu Vãn cứng nhắc, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Thượng Trạch Văn.

Biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương hiển nhiên lại càng phong phú hơn, anh ta cười như không cười mà nhìn Ngu Vãn, nói với Tiêu Kỳ Nhiên:

“Tiêu, vừa rồi anh không phải hỏi tôi, muốn làm quen với ai sao?”

“Tôi muốn làm quen với người này, anh có thể giới thiệu cho tôi được không?”

Cả người Ngu Vãn rét run, răng bắt đầu run rẩy, cô ta cảm thấy giờ phút này cô ta như đang ở trong hầm băng vậy.

“Tiêu, tôi chỉ muốn làm quen với người này, giới thiệu cho tôi một chút được chứ?”

Khóe môi Thượng Trạch Văn nhếch lên một cách tùy ý, giọng điệu cũng rất phù phiếm và buông thả, mang theo ý đùa giỡn rõ ràng:

“Hey baby, đã lâu không gặp.”

Tiêu Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, dùng mắt đánh giá hai người, sau đó nở nụ cười: “Xem ra không cần giới thiệu, thì ra hai người là người quen cũ.”

Khi nghe được từ “baby”, sắc mặt Ngu Vãn tái nhợt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bàn tay buông thõng bên hông run lẩy bẩy. Hiển nhiên Ngu Vãn bị anh ta làm cho sợ hãi, nhưng cô ta vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh:

“Anh Thượng.”

“Ôi, baby, em gọi tôi xa cách như vậy, tôi sẽ đau lòng đó.” Thượng Trạch Văn làm bộ kêu lên kinh ngạc, giả vờ tỏ ra buồn bã.

Anh ta lướt qua Tiêu Kỳ Nhiên, cười một tiếng, ghé sát vào tai Ngu Vãn, giọng nói trầm thấp như ma quỷ, hơi thở phả vào vành tai cô ta: “Em biết không, tôi vẫn thích em gọi tôi là…”

“Tiêu tổng, anh ta quấy rối tình d*c tôi.” Ngu Vãn cứng nhắc cắt ngang, lui về phía sau mấy bước, hàm răng vẫn run rẩy như trước, trong ánh mắt chứa vẻ cầu cứu nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên:

“Mau đuổi anh ta ra ngoài!”

Thượng Trạch Văn đưa tay, nhún nhún vai: “Chuyện này e rằng không thể theo ý em được, tôi là khách mà Tiêu tổng mời tới để bàn chuyện làm ăn.”