Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 807




Chương 807

Giang Nguyệt nhớ rõ lúc ấy khi cô từ chối, rõ ràng một số người đã không kìm nén được mà sắc mặt tối sầm lại có thể dọa chết người.

Nhưng cô không hề cảm thấy sợ hãi, vẫn mượn cớ mình đã có hẹn trước, từ chối lời mời của bọn họ.

Hiện tại Giang Nguyệt bị phát hiện chứng rối loạn lưỡng cực, tất nhiên đám người kia cũng muốn khiến cho cô có chút không vui mới vừa lòng.

“Thật sự nói không nên lời, đám lão già kia sao còn chưa chết? Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhớ đến những chuyện vớ vẩn như vậy, hẳn là nên treo bọn họ trên tường, như vậy khẳng định sẽ thành thật.”

Tiểu Diệp nhớ rõ chuyện này, nhất thời bất bình phẫn nộ, nói chuyện giống như pháo nổ liên thanh:

“Một đám lão già xấu xa đã bước một chân vào quan tài, cũng không nhìn lại xem cái thứ đồ chơi trong quần bọn họ to như thế nào, đoán chừng nó còn nhỏ hơn cái lòng dạ xấu xa của bọn họ nữa đấy.”

“Đúng thật là cóc bò mu bàn chân, tuy rằng không cắn người nhưng lại khiến người ta cảm thấy ghê tởm.”

Trong phòng ăn được trang trí vô cùng trang nhã.

Đèn chùm thuỷ tinh chiếu sáng toàn bộ căn phòng, người đàn ông ngồi ở vị trí trung tâm tao nhã quý phía, cực kỳ ung dung nâng lên ly thuỷ tinh trong tay, chạm chén hàn huyên, không nhanh không chậm nói:

“Giám đốc Ứng gần đây có khỏe không?”

Ứng Thừa Kỳ không ngờ đến Tiêu Kỳ Nhiên sẽ chủ động mời hắn ăn tối.

Ngày hôm qua vừa khi bên Uỷ ban thông báo tin dữ phim “Tú Nương” không thông qua thẩm d uyệt, hắn còn chưa nghĩ ra cách đối phó, Tiêu Kỳ Nhiên đã lập tức đến tìm hắn, khiến cho trong lòng hắn có chút lo sợ.

Giang Thư là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, Tiêu Kỳ Nhiên là lại nhà sản xuất, hiện tại bộ phim không được phát sóng, khẳng định tìm hắn đến là để hưng sư hỏi tội.

Nghĩ đến đây, Ứng Thừa Kỳ khó khăn nuốt nước miếng, trong lòng không nhịn được cảm giác sợ hãi.

Hắn cố gắng bình tỉnh lại, trực tiếp nói: “Tiêu tổng, chắc hẳn anh cũng biết chuyện phim “Tú Nương” không qua thẩm d uyệt, trước mắt tôi còn chưa tìm ra phương án nào để phim có thể phát hành bình thường.”

Tiêu Kỳ Nhiệt gật gật đầu, giọng nói thong thả: “Ừ, nếu không tôi cũng không mời đạo diễn Ứng đến đây một chuyến.”

Ứng Thừa Kỳ là một đạo diễn, không phải là người trong giới kinh doanh, nhất thời không hiểu được anh đang muốn nói cái gì, nên vội vàng giải thích:

“Chuyện này thật sự là ngoài ý muốn, vốn cốt truyện và bối cảnh đều đã được hỏi thăm trước, không thể đến mức không thông qua được thẩm d uyệt.”

Một bộ phim không thể lên sóng, cũng có nghĩa là tất cả các khoản đầu tư ở giai đoạn đầu đều vuột khỏi tầm tay, đừng nói đến việc tạo ra một cú hit phòng vé, ngay đến cả việc thu hồi chi phí cơ bản nhất cũng không thể.

Tiêu Kỳ Nhiên đến tìm hắn chịu trách nhiệm cũng không có điều gì là kỳ quái.

“Vậy theo ý của anh, lý do thật sự bộ phim không thể thông qua thẩm d uyệt là gì?” Giọng điệu của Tiêu Kỳ Nhiên vẫn như thường lệ:

“Không cần kiêng kị, cứ nói thẳng ra đi.”

Ứng Thừa Kỳ do dự một chút, mới từ từ mở miệng: “Tú Nương cũng là một tác phẩm chứa đầy tâm huyết của tôi, tôi vốn còn muốn nhờ vào tác phẩm này mà đi dự thưởng, nhận được sự đầu tư của anh cũng là sự vinh hạnh của tôi. Trước khi bắt đầu quay phim tôi đã xác nhận rất kỹ, chủ đề phim không có vấn đề gì.”