Chương 803
Nhìn thấy được bà cụ thành tâm thành ý muốn truyền thụ cho mình, Giang Nguyệt cũng không từ chối, vui mừng tuếp nhận, ôm cánh tay bà Trình liên tục cảm ơn và khen ngợi bà.
“Cảnh Tây đâu, năm nay chưa chịu trở về, ở nước ngoài chơi chưa đủ à?” Nghe Giang Nguyệt nói chuyện như rót mật vào tai, Trình Nghênh Xuân được khen rất vui mừng hớn hở, nhớ tới điều gì đó, liền quay đầu hỏi Thịnh Sóc Thành:
“Chắc cũng sắp về rồi đúng không? Đến lúc đó giới thiệu Giang Nguyệt cho nó, để hai đứa làm quen.”
Bà Trình vừa nhắc tới đề tài này, tám chín phần mười chính là muốn tác hợp hôn sự.
Thịnh Sóc Thành nói qua loa rằng cậu ta đang có thi đấu ở nước ngoài, đoán chừng phải qua một thời gian ngắn nữa mới có thể trở về.
Nghe đến thi đấu, Trình Nghênh Xuân không khỏi nhíu mày: “Bảo thằng bé đừng chơi mấy môn thể thao mạo hiểm như thế mỗi ngày nữa, an toàn bản thân là quan trọng nhất.”
“Thằng nhóc đã quen rồi, quản không được.” Thịnh Sóc Thành lắc đầu, biết con trai mình ngang bướng: “Kệ nó đi, dù sao cũng là mạng của nó.”
“Anh làm cha, thật đúng là không có trách nhiệm.” Trình Nghênh Xuân liếc Thịnh Sóc Thành một cái, sau đó cũng không nói gì thêm nữa.
Thịnh Cảnh Tây là con trai của Thịnh Sóc Thành, tính cách cực kỳ nổi loạn. Khi còn trẻ rất nghiện xe đua, sau khi đi du học ở nước ngoài liền học trở thành một tay đua chuyên nghiệp.
“Thằng bé Cảnh Tây này, thật đúng là không giống mẹ nó chút nào, cũng không biết giống ai nữa.” Trình Nghênh Xuân nhìn Thịnh Sóc Thành, rõ ràng trong lời nói có ẩn ý.
Giang Nguyệt ngồi nói chuyện phiếm với bà Trình, lại kể mấy chuyện thú vị của mình ở đoàn kịch nói, còn mời bà có thời gian đến xem tiết mục biểu diễn kịch nói của cô.
Lúc ăn cơm tối, cô còn khen tay nghề của Trình Nghênh Xuân rất tuyệt, rất có hương vị của gia đình.
Bà cụ vui lắm, nói càng nhìn Giang Nguyệt bà càng thích.
Sau khi từ trong biệt thự đi ra, hai người đều thở phào nhẹ nhõm.
Một việc lớn cuối cùng đã được giải quyết.
Thịnh Sóc Thành bảo tài xế đưa Giang Nguyệt trở về, cô cũng không từ chối, chỉ nói lời cảm ơn.
Đại khái cô có thể đoán được, hôm nay phát sinh đủ mọi loại chuyện, Thịnh Sóc Thành nhất định phải nói chuyện với cô.
Quả nhiên.
Xe vừa mới bắt đầu chạy, Thịnh Sóc Thành liền trầm giọng mở miệng: “Làm không tệ lắm.”
Có thể nghe ra, đó là một lời khen ngợi.
Giang Nguyệt không đáp lại, cô đoán ý của ông nhất định là: ‘Cô và bà ấy rất có duyên phận, tôi khuyên bà ấy nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không thể thuyết phục bà chuyển ra khỏi cái nhà rách kia.’
Giang Nguyệt hỏi: “Tại sao bà Trình lại cố chấp với căn nhà đó như vậy?”
“Quan niệm của thế hệ trước thôi, an cư lạc nghiệp. Hơn nữa càng lớn tuổi, càng muốn hướng về cội nguồn.”
Thịnh Sóc Thành tháo kính xuống, mệt mỏi xoa bóp thái dương: “Hơn nữa A Chỉ sống ở đó từ nhỏ đến lớn, trong căn nhà dù gì cũng có hình bóng cô ấy.”
Đó chính là điểm mấu chốt.
Thảo nào dù căn nhà kia vừa bị rò rỉ vừa ẩm ướt, thoát nước cũng không tốt, nhưng bà Trình lại luyến tiếc không nỡ rời khỏi nơi đó.