Chương 796
“Trái lại người đó rất muốn gặp cô đó.”
“Rất muốn gặp tôi?” Lúc Giang Nguyệt hỏi câu này, cô thầm nghĩ đến những người bản thân đã từng gặp qua, không biết ai là khách quý của Thịnh Sóc Thành.
Có vài người như vậy, nhưng không có ở Hoa Thành, không lẽ ông ấy muốn mang cô đến một thành phố khác?
Giang Nguyệt bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mặc dù điều này có phần xấu tính nhưng cô vẫn nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Sợ rằng có ông chủ cao quý nào đó muốn dùng ‘luật ngầm’, nên mới mang cô đi bán nghệ?
Giang Nguyệt lo lắng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, lòng bàn tay cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Tài xế lái xe rất nhanh ra khỏi thành phố sầm uất, đi đến vùng ngoại ô.
Giang Nguyệt quay đầu sang nhìn Thịnh Sóc Thành, ông vẫn luôn nhắm mắt lại, vô cùng an tĩnh, khóe môi hơi nhếch lên, giống như chuẩn bị xem kịch hay.
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, nhìn phong cảnh bên ngoài, bình tĩnh lại.
Cô đột nhiên ý thức được điều gì đó, quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đi gặp bà Trình sao?”
“Phản ứng có chút chậm, tối qua cô ngủ không ngon sao?” Thịnh Sóc Thành mở mắt ra, nụ cười trên môi càng sâu:
“Nếu không, cô cho rằng tôi muốn mang cô đi đâu?”
“Tôi còn tưởng ông muốn đem tôi đi bán.” Giang Nguyệt hơi xoay người lại, nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông.
Thịnh Sóc Thành giống như nghe được chuyện cười xa lạ gì đó, nhịn không được mà cười khẽ:
“Là người tâm địa xấu đến mức nào thì mới có thể buôn bán các cô gái chứ.”
Giang Nguyệt cười mà không nói.
Cô không nói rằng bản thân cô đã hơn một lần bị cha mẹ bán đi để trả nợ.
May mắn, cô rất thông minh.
Nhưng cô không nên thông minh như vậy.
Nếu cô ngốc một chút, chịu chấp nhận một chút, có lẽ hiện tại đã bị bán cho các vùng ở miền núi, trở thành một cô nông dân quê mùa thất học, suốt ngày quần quật với công việc đồng áng và con cái, mắc bệnh rồi chết trẻ.
Nhưng cô đã không.
Cô vẫn sống sót, tồn tại trong cuộc đời đầy đau khổ và sóng gió này.
Cô không biết đó là may mắn hay bất hạnh.
Thu hồi những suy nghĩ vừa rồi, Giang Nguyệt mới có thể buông bỏ những thứ vừa sinh ở trong lòng, thoải mái dựa lưng vào ghế, so với sự khẩn trương và hoảng sợ trước đó, bây giờ Giang Nguyệt ngược lại càng có chút mong chờ.
Nhìn thấy cảm xúc thay đổi trước và sau của cô, Thịnh Sóc Thành cảm thấy cô rất thú vị, hiếm có người con gái nào có khí chất như vậy.
Ở tuổi đôi mươi, Giang Nguyệt nên năng động hơn, vui vẻ hơn. Cô cứ trầm lặng thế này lại giống như một cái xác vô hồn.
“Hôm nay dẫn cô đến đây là để tổ chức sinh nhật cho bà cụ.” Thịnh Sóc Thành uể oải nói: “Đợi lát nữa…”
“Hôm nay là sinh nhật bà Trình sao?” Giang Nguyệt dường như không ngờ tới lý do như vậy, vô cùng ngạc nhiên, không để ý đến lễ nghi mà cắt ngang lời nói của ông: “Nhưng tôi còn chưa có chuẩn bị quà.”