Chương 795
Ba ngày sau, Thịnh Sóc Thành đích thân đến đoàn kịch nói tìm Giang Nguyệt.
Ông chủ lớn đích thân đến thăm đoàn kịch, tất cả diễn viên, kể cả trưởng đoàn và người phụ trách đều vô cùng khẩn trương.
Mọi người trong đoàn kịch đều biết rõ, sở dĩ đoàn kịch nói có thể tồn tại đến bây giờ là vì ông chủ thương nhớ người vợ đã mất, cho nên mới giữ lại đoàn kịch này.
Tuy rằng lợi nhuận của đoàn kịch nói không nhiều, nhưng cho dù là lúc lợi nhuận giảm xuống đến mức đóng băng, đoàn kịch cũng sẽ không đóng cửa, là “bát cơm sắt” nổi tiếng trong tập đoàn Thịnh Thế.
Bởi vậy, trong tất cả các xí nghiệp của Thịnh Sóc Thành, đoàn kịch nói chính là ‘cô con gái út’ được ông yêu thương nhất.
Đã vậy, trong đoàn kịch cũng không có mấy người thật sự nhìn thấy mặt mũi của ông chủ.
Thật bất ngờ, không hề có áp lực như họ đã tưởng tượng, Thịnh Sóc Thành vô cùng thân thiện, chỉ hỏi thăm tình hình đoàn kịch gần đây, đồng thời cũng quan tâm đ ến các diễn viên khác trong đoàn kịch.
Đến lúc Giang Nguyệt tới, Thịnh Sóc Thành cười tươi vẫy tay gọi cô lại: “Giang Nguyệt, lại đây.”
Không ngờ mới sáng sớm đã gặp mặt Thịnh Sóc Thành trong đoàn kịch, Giang Nguyệt có chút bất ngờ nhưng vẫn đi qua: “Thịnh tổng.”
“Gần đây trong đoàn kịch vẫn thuận lợi chứ?”
Giang Nguyệt không nghĩ ra lý do tại sao ông lại đến đây, chỉ lễ phép trả lời, thuận miệng nói chuyện:
“Đều thuận lợi, mấy vở kịch mới trong đoàn kịch gần đây đã tập gần xong, rất nhanh sẽ được sắp xếp để biểu diễn.”
Cô suy nghĩ một chút, cười hỏi: “Ngài đến để kiểm tra sao?”
“Nếu cô muốn cũng không phải không thể.” Thịnh Sóc Thành cười thành tiếng, nói với cô:
“Nhưng chỉ sợ hôm nay không được.”
Lần này Giang Nguyệt hiểu rõ, Thịnh Sóc Thành tìm cô nhất định có việc quan trọng nào đó.
“Hôm nay đến đây là muốn dẫn cô đi gặp một người.”
Với thân phận của Thịnh Sóc Thành, ông không cần đích thân đến đây đón cô. Vì vậy có thể nhìn ra được nhân vật này quan trọng đến mức nào.
Ít nhất, đối với Thịnh Sóc Thành, người này không hề tầm thường.
Sau khi lên xe cùng với Thịnh Sóc Thành, Giang Nguyệt vẫn cảm thấy lo lắng thấp thỏm, muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ mình có thể mạo phạm gì.
“Đừng căng thẳng!” Cho dù nhắm mắt lại, Thịnh Sóc Thành cũng cảm nhận được người bên cạnh đang vô cùng bất an, chậm rãi nói:
“Thả lỏng đi.”
Giang Nguyệt nghe được lời an ủi từ đối phương, khẽ cụp mi, thẳng thắn trả lời:
“Tôi không thể không căng thẳng, Thịnh tổng đích thân đến đón tôi, đại chiến như vậy, khẳng định người phải gặp là khách quý.”
Cô nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ sợ lát nữa người được gặp quá tôn quý, tôi lại nói năng không đúng, sợ sẽ làm người khác không vui.”
Sự chu toàn và lịch sự của cô khiến Thịnh Sóc Thành bật cười.
“Cô lo lắng nhiều quá.” Giọng nói của ông kiên định, toát lên phong thái và khí chất của một người từng trải: