Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 792




Chương 792

Cơ thể cô run rẩy một cách không thể kiểm soát.

Cho đến khi hai hàng nước mắt tuôn rơi.

Giang Nguyệt cảm thấy mình vừa đáng khinh bỉ lại tự ti. Lúc cô không có gì, cô liền dùng phương thức ti tiện tới gần anh. Hiện tại khi cô bị anh thương tổn khắp người, thân thể cô vẫn không khống chế được mà tiếp nhận anh.

Giang Nguyệt bị hôn đến hai chân đều nhũn ra, mê man mở mắt ra, tay cô vô thức nắm lấy cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên, lơ đãng lộ ra cảm giác ỷ lại.

Cô dựa vào anh theo bản năng.

“Khi tôi hôn em, cảm giác có giống như khi anh ta hôn em không?” Câu hỏi của Tiêu Kỳ Nhiên chứa sự cáu kỉnh:

“Cảm giác được hôn bởi hai người đàn ông khác nhau trong một đêm như thế nào?”

Trước mắt Giang Nguyệt đã bắt đầu mờ mịt, cô lắc đầu: “Tôi không có…”

“Không có gì? Không có cho em cảm giác tốt hơn sao?” Ánh mắt hắn rất sâu:

“Là phương diện nào không tốt, hay là tôi hôn không đủ để làm cho em cảm thấy sảng khoái?”

“Im miệng!” Lỗ tai Giang Nguyệt nóng đến sắp bùng cháy: “Anh đúng là vô liêm sỉ.”

“Tôi đang hỏi em đấy, Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Kỳ Nhiênkhông nhanh không chậm, rất thành thạo nói:

“Tôi tốt hơn, hay anh ta tốt hơn?”

“Đừng hỏi loại vấn đề này.” Hô hấp của Giang Nguyệt phập phồng, nhịn không được nói:

“Tôi và bác sĩ Kiều căn bản chưa từng hôn, cũng không phải như anh tưởng tượng.”

Nghe được một câu này, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên không hiểu sao lại có một loại sung sướng không thể giải thích được.

Lại nhìn chiếc áo gió trên người Giang Nguyệt, càng không vừa mắt, vì thế hắn đưa tay muốn cởi cho cô.

“Tôi lạnh.” Giang Nguyệt cảm giác được động tác của Tiêu Kỳ Nhiên, lo lắng hắn sẽ làm chuyện gì đó, lập tức khẩn trương túm chặt cổ áo, hết sức đề phòng.

“Em lạnh cái gì? Trên người mặc quần áo của người đàn ông khác, hiện tại ở trong ngực tôi, mới vừa rồi còn bị tôi hôn, em còn có thể lạnh hả?”

Rõ ràng là nói rất tùy tiện, nhưng vẫn nghe ra có mùi chua chua như là làm đổ thùng giấm.

Lúc này, tay của Tiêu Kỳ Nhiên đã để sau đầu Giang Nguyệt, lòng bàn tay nhẹ nhàng vòng qua eo cô, ôm cô vào trong lòng.

Anh hơi cúi người về phía trước, tay kia véo mặt cô, ngón tay cái xoa xoa cánh môi cô, bình tĩnh tố cáo Giang Nguyệt.

Giọng của anh khẽ nâng lên, lại lẩm bẩm với chính mình, nhưng rõ ràng là nói cho cô nghe:

“Nếu lạnh, người bị lạnh cũng phải là tôi mới đúng.”

“Tôi mua cho em một trăm căn nhà, tôiphải cúi đầu cho phép em sống với những người đàn ông khác, trái tim của tôi đã lạnh lắm rồi.”

Anh nắm lấy tay cô, đặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô lên lồ ng ngực mình, ngang ngược nói:

“Không tin thì em sờ đi, nơi này không phải rất lạnh sao?”

Ngực anh rõ ràng nóng bừng.

Bị Tiêu Kỳ Nhiên dỗ ngọt như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn rút tay ra khỏi người anh:

“Đáng đời anh.”