Chương 787
Đèn đường cũng mờ mịt, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên tối tăm không rõ.
Ánh mắt của hắn trở nên tan nát, bật lửa trong tay bị hắn nắm rất chặt, khớp xương cũng bởi vì dùng sức mà trắng bệch:
“Tôi chỉ muốn biết, tôi có phải một chút cơ hội cũng không có hay không?”
Giang Nguyệt cong mắt: “Có, nhưng phải xếp hàng.”
Khi cô cười sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền hình trái lê rất nông. Chứ không phải là loại má lúm đồng tiền tròn trịa theo phong cách dễ thương, vì vậy chỉ có một chút ngọt ngào:
“Bên cạnh những người mà chúng ta đang nói đến bây giờ, còn có một hàng dài.”
“Đàn ông nhiều lắm, tôi nhất định phải chọn lựa kỹ càng. Nếu Tiêu tổng không phiền, tôi có thể cân nhắc đưa anh vào danh sách ứng cử viên.”
Bầu không khí dần chìm vào im lặng.
Giang Nguyệt cho rằng mình hẳn đã chạm đến cực hạn nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên:
“Tiêu tổng chắc là không có biện pháp tiếp nhận đúng không? Vậy thì cũng không có cách nào.”
Giang Nguyệt cười rất quyến rũ, đó là một kiểu tươi cười chỉ khi đối phó trong công việc cô mới biểu lộ ra, nó rẻ tiền, cũng rất tùy ý.
“Hay là, nếu Tiêu tổng thành tâm thành ý, vì sao không lựa chọn bỏ ra chút tiền, chen lên trước một chút?”
Nụ cười của Giang Nguyệt tuy rằng đẹp mắt, nhưng nó giống như tờ rơi phân phát trên đường cái, mỗi người đều có thể có một phần:
“Về phần bao nhiêu tiền, phải xem thành ý của Tiêu tổng rồi.”
Ý nghĩa đằng sau những lời nói này không thể rõ ràng hơn.
Cô muốn trở thành một kẻ đào mỏ lộ liễu trong lòng hắn, hoặc là một cô gái ham hư vinh. Cứ như vậy sẽ khiến hắn ghét bỏ cô.
Không có người đàn ông nào thích loại phụ nữ như vậy cả.
Giang Nguyệt nhìn sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên đang trầm xuống, ánh mắt cũng nheo lại, trong lòng cô có dự cảm.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, câu tiếp theo của hắn chắc là sẽ muốn châm chọc cô tham lam vô độ, tự cho mình là đúng.
Hay là những lời khó nghe hơn, cay nghiệt hơn thì cô cũng đã quá quen thuộc rồi.
Dù sao hắn cũng nói không ít một câu này.
Nhưng mà, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ trầm mặc trong chốc lát.
Giang Nguyệt cũng không vội, cô đút tay vào trong túi áo gió, tươi cười trên mặt vẫn như cũ không có tản đi.
Cười đến một thời gian dài, khuôn mặt bắt đầu cảm thấy một chút cứng nhắc.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm Giang Nguyệt một lúc, bỗng nhiên hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Hả?”
Giang Nguyệt đã đoán trước tất cả những gì Tiêu Kỳ Nhiên có thể nói, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói ra ba chữ này.
Tiêu Kỳ Nhiên vẫn không chịu buông tha: “Mười triệu đô đủ không?”