Chương 786
Hai người họ dường như đã thay đổi thân phận, hiện tại Giang Nguyệt ngược lại trở thành người thiếu kiên nhẫn trước.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng không biết từ lúc nào bị mây che khuất, chỉ lộ ra một nửa, ngay cả ánh trăng cũng trở nên mông lung.
Lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi lên tiếng: “Hai người ở bên nhau à?”
Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, hoàn toàn không có bất kỳ ý tứ nào khác, giống như chỉ đơn giản hỏi cô đáp án cho câu hỏi này.
“Hai người” đương nhiên là ám chỉ cô và Kiều Cẩn Nhuận.
Giang Nguyệt dừng lại gần hai giây, gần như không phát hiện ra bất kỳ sự không hài lòng nào từ trong giọng điệu của hắn ta.
Không khác gì ngày thường, rất lý trí và bình tĩnh.
Giang Nguyệt cười một tiếng, nhìn vào ánh mắt của hắn nói: “Tiêu tổng, theo dõi người khác là phạm pháp, nhìn trộm lại càng là vô đạo đức.”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn chăm chú vào cô: “Tôi đến tìm em, vừa vặn nhìn thấy.”
Tình cờ thấy, anh ta đang hôn em.
Khi nhìn thấy Kiều Cẩn Nhuận cúi đầu hôn cô, anh lại hoảng sợ nhìn đi chỗ khác, ngay cả điếu thuốc trên tay cũng cầm không được.
Họ đứng dưới ánh trăng.
Và anh đang đứng trong bóng tối.
Vì thế anh lựa chọn rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước, anh lại xoay người trở về.
Anh phải hỏi rõ ràng.
“Giang Nguyệt, em yêu anh ta sao?”
Khi hắn hỏi, gần như có một cơn đau nhói.
Giang Nguyệt cũng có thể nhận ra, câu trả lời của cô đối với hắn vô cùng quan trọng, thậm chí còn có thể quyết định thái độ sau này của hắn đối với mình.
“Ừ.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai, cười nói: “Tôi đã chấm dứt hợp đồng rồi, cuộc sống cá nhân không cần phải báo cáo với Tiêu tổng.”
“Tôi cũng không phải là người của công chúng nữa, có thể tự do yêu đương.”
Cô chỉ cười, nhưng rất khó để nhìn ra cảm xúc trong mắt cô. Nụ cười kia càng giống như là chút ánh đỏ cuối cùng dưới ánh mặt trời của hoàng hôn.
Có một cảm giác tan vỡ thoáng qua.
Cô cũng không đưa ra đáp án rõ ràng, nhưng cô ấy đã suy nghĩ kỹ, nếu Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp từ trong câu trả lời của cô cho rằng cô đã yêu Kiều Cẩn Nhuận và không dây dưa nữa, vậy thì từ nay về sau hai người sẽ quên nhau đi.
Sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
“Tiêu tổng, anh cần gì phải làm cho mình chật vật như vậy?”
Giang Nguyệt chớp chớp mắt, lại tiếp tục nói: “Anh có quá nhiều lựa chọn, vì sao cứ phải dây dưa với tôi như vậy, anh muốn làm gì?”
Cô hít sâu một hơi, xương quai xanh trên vai càng lộ rõ hơn: “Là do sự từ chối của tôi không đủ rõ ràng, hay là nỗi đau anh mang đến cho tôi, không đủ để anh cảm thấy nên dừng lại?”
Mặt trăng đã hoàn toàn bị mây đen che khuất, ánh trăng bị che kín đến nỗi không có một tia sáng nào có thể lọt xuống.