Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 78




Chương 78

Sáng hôm sau, Giang Nguyệt trở về Giang San một chuyến để lấy đồ.

Nhưng vừa bước chân vào cửa công ty, liền nhận ra bầu không khí không thích hợp.

Mọi nhân viên trong công ty đều nhìn Giang Nguyệt với một ánh mắt kỳ lạ.

Cô cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh, bước thẳng vào phòng nghỉ của mình.

Trước khi Giang Nguyệt đóng cửa, bỗng nhiên có một người thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu:

“Chậc, còn giả bộ thanh cao cái gì? Chỉ là một người nợ nần chồng chất không trả nổi thôi, có gì cao quý?”

Giang Nguyệt dựa vào phía sau cửa, vừa nghe thấy những lời này, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lòng bàn tay phát lạnh.

Ở Giang San nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói với ai về chuyện gia đình mình. Người duy nhất trong công ty biết được tình huống của cô, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên.

Ngay cả chị Trần cũng chỉ biết trong nhà cô có chút đặc biệt, nhưng cũng không biết chính xác nó là gì.

Mà câu nói vừa rồi của người kia, dễ dàng vạch trần ngụy trang yếu ớt và không chịu nổi nhất của nàng.

Giang Nguyệt lấy đồ xong, lúc từ trong phòng nghỉ đi ra, ánh mắt những người đó nhìn cô càng thêm đặc biệt, thậm chí còn có chút ghét bỏ.

Giang Nguyệt mím môi, nâng cằm lên cao, lưng cũng thẳng tắp, khí chất vẫn lạnh lùng xa cách như cũ, làm cho người ta khó có thể tiếp cận.

Nó tạo ra ảo tưởng rằng những sự thật đó chỉ là tin đồn mà thôi.

Cô vẫn là Giang Nguyệt cao ngạo kia. Giang Nguyệt khiến người khác chỉ có thể xa xa ngắm nhìn.

Đúng lúc này, Tần Di Di đột nhiên bước từng bước nhỏ chạy tới, đứng ở trước mặt cô:

“Chị Giang Nguyệt, chờ một chút ạ.”

Giang Nguyệt nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu không chút ấm áp:

“Chuyện gì?”

Nhìn thấy Giang Nguyệt vẫn lạnh lùng như trước, Tần Di Di khó chịu siết chặt ngón tay, vẫn cố gắng hào phóng lộ ra tươi cười:

“Chị Giang Nguyệt, từ ngày hôm qua sau khi biết chuyện trong nhà chị, em vẫn luôn suy nghĩ làm sao có thể giúp chị.”

Trong lòng Giang Nguyệt chìm xuống, dự cảm không tốt chậm rãi dâng lên, cô cố gắng trấn định hỏi:

“Giúp tôi cái gì?”

“Hôm qua em đã hỏi A Nhiên, anh ấy nói em trai chị nợ rất nhiều tiền. Nếu không sớm trả lại, cậu ấy sẽ phải ngồi tù.”

Thanh âm của Tần Di Di không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho mọi người nghe được:

“Chị Giang Nguyệt dù sao cũng là một thành viên của Giang San. Cho nên em nghĩ là, có nên tổ chức quyên góp nội bộ để mọi người quyên góp tiền giúp đỡ chị không? Giúp chị…”

“Tôi có từng nói là tôi cần giúp đỡ không?”

Không đợi Tần Di Di nói xong, đầu Giang Nguyệt đã như muốn nổ tung, nhịn không được mà quát:

“Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô?”