Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 779




Chương 779

Giang Nguyệt không bao giờ nghĩ tới mọi thứ sẽ phát triển đến mức này.

Tiêu Kỳ Nhiên sẽ kiên nhẫn giải thích tất cả nguyên nhân với cô, lại nói với cô về quá khứ của anh, thản nhiên nói cho cô biết nguyên nhân thành lập Giang San.

Từng chuyện, từng chuyện một, dường như tất cả đều là vì cô.

Tiêu Kỳ Nhiên nhận ra cảm xúc của cô không đúng: “Em có tâm sự?”

Phòng tranh rất yên tĩnh, cách ly với tất cả tiếng ồn, rất thích hợp để bình tâm và suy nghĩ, lại càng phù hợp để phản ánh thế giới nội tâm.

“… Tôi đột nhiên không biết đâu mới là anh thật.” Giang Nguyệt mím môi, chậm rãi nói:

“Tôi thậm chí còn không biết, tất cả những chuyện này có phải là giấc mộng do anh dệt ra hay không?”

Hắn đã từng dùng những lời cay nghiệt nhất để sỉ nhục cô, mà nay lại dịu dàng nuông chiều cô như vậy.

Nó giống như một cơn ác mộng, lại giống như một giấc mộng đẹp, luân phiên phản chiếu lẫn nhau, khiến cô không thể phân biệt được đâu là thực tế.

Cô chỉ sợ rằng nếu cô đi sai một bước, liền sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Tiêu Kỳ Nhiên chăm chú nhìn Giang Nguyệt.

“Xin lỗi.” Thanh âm của hắn nặng nề: “Tôi biết hành vi của mình mang đến cho em nhiều tổn thương, hiện tại bù đắp cũng là vô ích.”

“Lúc này nói những chuyện này có vẻ có chút giả dối, nhưng… chuyện phản nghịch thứ hai trong cuộc đời tôi là đi ngược lại với ý nguyện của gia đình, muốn yêu những gì tôi yêu.”

Trái tim Giang Nguyệt nhất thời trống rỗng.

Yêu những gì anh yêu?

“Vì để chuyện này có thể thành công, tôi tốn rất nhiều tâm sức cùng thời gian để loại bỏ đi những chướng ngại trước mắt. Tôi không muốn bi kịch khi còn trẻ sẽ lặp lại lần nữa.”

Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi cũng không hy vọng bảo vật mà tôi nâng niu sẽ trở thành nạn nhân, trong mắt người khác như có như không, như một con bài để uy hiếp tôi.”

Chỉ có biểu hiện thờ ơ không thèm để ý, đẩy cô ra càng xa, cô mới càng an toàn.

Cùng anh không hề có liên quan, cô mới có thể yên lòng.

Anh có thể chấp nhận việc những bức tranh của mình đã bị đốt cháy thành tro bụi, nhưng Giang Nguyệt thì không thể!

Anh sẽ phát điên mất!

Tiêu Kỳ Nhiên nhắm mắt lại, cảm thấy một loại hoảng sợ cùng lo âu không nên thuộc về anh, lại một lần nữa cuốn tới, ăn mòn tâm tình cùng linh hồn của hắn.

Đã lâu, rất lâu rồi anh mới có cảm giác hoảng sợ như vậy.

“Lý do tôi làm tổn thương em bằng những lời cay nghiệt là bởi vì tôi hy vọng có thể lừa gạt mọi người.” Anh rũ mắt xuống, tự giễu nở nụ cười:

“Nhưng nếu thật sự muốn lừa gạt tất cả mọi người, việc đầu tiên phải làm, chính là lừa gạt chính mình trước.”

Lừa dối bản thân anh rằng anh không yêu cô.

Anh tự dối lòng là mình chán ghét cô, dối lòng không muốn dính dáng gì đến cô, dối lòng mình chỉ là ân nhân của cô, hai người không có gì khác ngoài quan hệ tình nhân.

Nhưng thật lòng làm sao có thể lừa gạt?