Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 774




Chương 774

Cả hai thốt ra cùng một lúc, nhưng lại đưa ra những câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau, làm cho bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.

Thượng Trạch Văn giật mình, anh ta nhìn ra bầu không khí vi diệu giữa hai người, nhún nhún vai, mang ánh mắt ý vị thâm trường nói:

“Là bạn cũ, hay là… người tình?”

Từ “Người tình” thật sự có ý nghĩa rất sâu sắc, hoàn toàn có thể xuyên tạc thành những ý nghĩa phù phiếm hơn.

Bàn tay buông thõng bên người của Giang Nguyệt vô thức siết chặt lại.

“Là bạn gái, chẳng qua là gần đây cô ấy đang giận dỗi.”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhìn Giang Nguyệt một cái, khách khí cười cười, hắn đi về phía Giang Nguyệt, động tác thân mật mà ôm eo cô, cười hỏi:

“Còn tức giận sao? Đừng quậy nữa được không, ngoan.”

Thần kinh toàn thân Giang Nguyệt lập tức trở nên căng thẳng. Cô hai mắt lên nhìn hắn, mở miệng muốn vạch trần, bỗng nhiên hắn dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói:

“Cứ nghe tôi trước đã, đợi lát nữa tôi sẽ giải thích với em.”

Giang Nguyệt mím chặt môi, kiềm chế cảm xúc của bản thân, chỉ nhìn chằm chằm hắn, cô muốn xem xem rốt cuộc hắn muốn giở trò gì.

“Được rồi, thế giới này nhỏ thật đấy.” Thượng Trạch Văn cảm thấy rất kinh ngạc:

“Hai người là hai người bạn đầu tiên của tôi sau khi trở về Trung Quốc, tôi thật sự không ngờ hai người là một đôi.”

Anh ta đi qua vỗ vỗ bả vai của Tiêu Kỳ Nhiên: “Tiêu, phụ nữ sinh ra là để được dỗ dành, đặc biệt là một người phụ nữ đẹp như cô Giang đây, càng cần đàn ông yêu thương, mới có thể giữ được.”

“Nghe có vẻ là anh rất có kinh nghiệm.” Tiêu Kỳ Nhiên giơ tay lên nhìn đồng hồ, thản nhiên nói:

“Nếu đã như vậy, thì có thể để tôi với bạn gái ở riêng một lát được không?”

Cho dù là ngôn ngữ của Thượng Trạch Văn không tốt, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể nghe ra những ẩn ý khác trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, vì thế bất đắc dĩ mà khoát tay áo, mang ý cười ái muội nói:

“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”

Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.

Nhìn Thượng Trạch Văn đã đi xa, Giang Nguyệt nhanh chóng đẩy cái tay của Tiêu Kỳ Nhiên đang đặt bên hông cô ra, không lộ ra dấu vết mà lùi về phía sau từng bước.

Cô cố gắng giữ khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.

Anh Lý ở một bên có chút xấu hổ mà xoa xoa tay, không nghĩ tới hai người lại là loại quan hệ này:

“Vậy thưa ngài, ngài còn vẽ chứ?”

Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Vẽ.”

Anh Lý bảo Giang Nguyệt ngồi xuống ghế, giải thích cho cô những điều cần thiết: “Thật ra làm người mẫu rất đơn giản, cố hết sức thả lỏng là được, tự nhiên là quan trọng nhất.”

Giang Nguyệt đã từng đại diện phát ngôn cho rất nhiều thương hiệu, cũng có vô số bức ảnh chân dung. Cô tất nhiên biết tư thế hay góc độ nào có thể thể hiện ra tốt nhất những ưu điểm của bản thân.

Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nhanh không chậm mà nâng bảng vẽ lên.

Chờ đến khi anh Lý đi ra ngoài, cửa phòng đóng lại, Giang Nguyệt lập tức muốn đứng dậy khỏi ghế, Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên lên tiếng: