Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 758




Chương 758

“Tôi lừa anh làm cái gì?” Giang Nguyệt từ bên giường đứng lên: “Như Như sinh ra trong gia đình này, khẳng định cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

Ánh mắt Kiều Cẩn Nhuận lướt qua trên mặt cô, ôn nhu nói: “Vậy còn cô thì sao, có thích nhà chúng tôi không?”

Giang Nguyệt không nghĩ ngợi liền trả lời: “Thích nha.”

Được cha mẹ yêu thương, còn có người anh ruột cưng chiều. Cuộc sống tuy rằng bình thản bình thường, nhưng làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc an tâm.

Tất nhiên là Giang Nguyệt rất thích nó.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô, hô hấp chậm rãi nhẹ nhàng: “Vậy, cô có thể xem nơi này như nhà của cô?”

“Thật sao? Vậy sau này tôi phải thường xuyên…” Giang Nguyệt nhất thời không nhận ra hàm ý sâu xa trong lời nói của Kiều Cẩn Nhuận, đến khi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô mới phản ứng lại.

Bầu không khí trong phòng nhất thời im lặng một lúc.

Giang Nguyệt cười cười, đổi giọng trả lời anh: “Vậy tôi cần suy nghĩ thật kỹ đã.”

Kiều Cẩn Nhuận đã đoán trước được phản ứng của Giang Nguyệt, vì vậy anh chỉ cười mà không nói gì.

Anh biết cô sẽ từ chối.

Mặc dù mỗi ngày cô đều biểu hiện vui vẻ, nhưng đáy mắt cô luôn có nỗi buồn nhàn nhạt.

Đó không phải là vết sẹo có thể chữa lành trong một sớm một chiều.

Lúc Giang Nguyệt rời khỏi nhà họ Kiều, mẹ Kiều còn luyến tiếc không muốn chia tay cô, bà kéo tay cô nói muốn cô thường xuyên đến nhà chơi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.

Giang Nguyệt cười ôm lấy bà: “Vâng thưa dì, con sẽ thường xuyên ghé ạ.”

“Được rồi, nhìn bộ dáng không có tiền đồ của bà đi, nhìn thấy ai cũng giống như con gái mình vậy” Ba Kiều ho khan hai tiếng:

“Mau cho con gái nhà người ta trở về đi, đêm đã khuya, trên đường đi chú ý an toàn.”

Giang Nguyệt cười gật đầu: “Vậy con đi đây, tạm biệt chú dì.”

Kiều Cẩn Nhuận đưa Giang Nguyệt xuống lầu, hai người đi bộ đến cửa khu dân cư. Giang Nguyệt nói sẽ bắt taxi quay về nhà chị Trần, để Kiều Cẩn Nhuận không cần phải tiễn cô nữa.

Trước khi lên xe, cô xoay người đối mặt với Kiều Cẩn Nhuận: “Cám ơn anh, cũng cảm ơn chú và dì, tối nay tiếp đãi tôi nhiệt tình như vậy.”

“Về phần đề nghị của anh, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc, tận lực sẽ không để cho anh chờ quá lâu.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

Kiều Cẩn Nhuận đối diện với tầm mắt của cô.

“Hai vị trưởng bối bọn họ cũng rất muốn gặp cô, đối với cô nhiệt tình chiêu đãi, cũng là ý nguyện cá nhân của bọn họ.”

Anh bình tĩnh nói: “Giang Nguyệt, tôi cảm thấy vấn đề cô đang phải đối mặt bây giờ không phải cho tôi một câu trả lời, mà là phải nhìn rõ bản thân mình.”

“Cô vẫn như cũ không tìm được phương thức chính xác để hòa hợp với thế giới này.”

Giang Nguyệt dừng lại.

Kiều Cẩn Nhuận không nhanh không chậm nhìn cô: “Trước đây, cô không sẵn sàng chấp nhận thực tế không được yêu thương. Bây giờ, cô lại loại trừ tất cả mọi thứ có thể được yêu thương.”

Giang Nguyệt hoảng hốt vài giây, sau đó không thể làm gì được gật gật đầu: “Anh luôn nhìn thấu tôi rất rõ ràng.”