Chương 748
Sau khi tất cả những người trong hậu trường đi hết, Giang Nguyệt lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho Tiêu Kỳ Nhiên, nhưng một giây trước khi gọi, cô lại do dự đôi chút.
Có gì để gọi điện chứ? Nếu mà có gọi, thì cô nên nói cái gì đây?
Dù sao cũng không phải là thư cảm ơn, ngay cả chữ ký cũng không hề có, nếu nhận sai, cô sẽ lại bị hắn châm chọc là tự mình đa tình cho mà xem.
Tiểu Diệp chỉ bị chấn thương nhẹ, sau khi kiểm tra thấy không có gì đáng ngại, bác sĩ đề nghị cho cô về nhà dưỡng thương, ở bệnh viện cũng rất ngột ngạt, không lâu nữa cô cũng sẽ được xuất viện thôi.
Quả nhiên như lời Tĩnh Nghi nói, từ sau khi Tiểu Diệp trở về, cả nhà trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều.
“Em đó, chân bị thương cũng không quản được cái miệng của mình.” Chị Trần dùng đũa gõ vào bát của Tiểu Diệp: “Im lặng rồi ăn đi.”
Tiểu Diệp cúi đầu, bộ dạng rụt đầu lại như chú chim, chọc Tĩnh Nghi và Giang Nguyệt không thể nhịn được cười to.
Sau khi ăn cơm tối xong, chị Trần đề xuất hai ngày nữa sẽ quay về Bắc Kinh: “Bố mẹ của Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi đều sống ở Bắc Kinh, lễ tết cũng nên để bọn họ trở về thăm nhà.”
Giang Nguyệt cũng đồng ý: “Chị Trần, chị cũng trở về đi, Hi Hi tuổi còn nhỏ mà đã ở nhà lâu như vậy, chắc chắn cũng sẽ nhớ chị lắm.”
“Cũng được, con nhóc này hai ngày trước mới gọi điện cho chị.” Chị Trần gật gật đầu: “Em cũng về chung với chị luôn đi, càng đông càng vui mà.”
Giang Nguyệt cười nói: “Em sẽ không về đâu, hai mẹ con bọn chị lâu lắm mới được gặp nhau, em ở lại Hoa Thành trông nhà cho.”
Cô không muốn quay lại Bắc Kinh.
Bây giờ Bắc Kinh đang vào mùa thu, nhiệt độ thấp hơn rất nhiều so với ở Hoa Thành, không khí cũng tương đối khô ráo, Giang Nguyệt nói quay về cũng sẽ không thích nghi được.
Chị Trần nói nơi cô đã từng ở hơn hai mươi năm mà còn không thích nghi được, đúng là quá kỳ lạ rồi.
Giang Nguyệt cười không trả lời.
Cứ tưởng rằng Tết Trung thu đã được sắp xếp xong xuôi, nào ngờ ngày hôm sau Kiều Cẩn Nhuận lại hỏi cô dự định cho Tết Trung Thu.
“Bác sĩ kiều, anh muốn về nhà à?”
“Ừ, có lẽ tôi phải trở về một chuyến.” Kiều Cẩn Nhuận dừng lại một lát, mới nói: “Năm nay cô có muốn về cùng tôi không?”
Giang Nguyệt nhìn anh.
“Ba mẹ tôi cảm thấy lần trước không chiêu đãi cô chu đáo, nên muốn mời cô đến nhà chơi một chuyến, nhân tiện cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.”
“Tình hình của em gái tôi không tốt lắm, sang năm có thể phải làm giải phẫu. Cô có muốn gặp em ấy lần nữa không? Em ấy sẽ thấy rất vui đấy.”
Giang Nguyệt ngẩn người một lúc, những lời nói từ chối khéo léo đã bị nghẹn lại ở cổ họng.
Sang năm…
Giang Nguyệt khựng lại hai giây, sau đó lập tức đồng ý.
Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ Tết Trung thu, các thành viên của đoàn kịch đã gặp nhau và đoàn phát cho mọi người hộp quà bánh trung thu.
Sau khi mọi người giải tán, Giang Nguyệt là người cuối cùng đi ra khỏi cổng.