Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 740




Chương 740

Không phải trước đó Giang Nguyệt đã đắc tội với anh ta, chỉ là khi cô ở Giang San tương đối cố chấp, thường xuyên đưa ra vài lời phản đối và ý kiến đối với sự sắp xếp của anh ta.

Cô có suy nghĩ riêng tất nhiên không thành vấn đề, nhưng với tư cách là lãnh đạo, đương nhiên anh ta không thích nghệ sĩ chỉ trỏ, dần dà cũng có oán hận với cô.

Lúc này, khi Tiêu Kỳ Nhiên hỏi như vậy, anh ta lập tức cứng đờ, xấu hổ cười nói: “Ngài đang nói gì vậy chứ?

Tôi chỉ nghĩ đến lợi ích của công ty mà thôi, tôi không hề có ý gì khác.”

‘Tôi đầu tư cho cô ấy không cần suy nghĩ về lợi nhuận!” Tiêu Kỳ Nhiên rũ mi, đáy mắt trầm tĩnh như nước: “Hiểu chưa?”

“Mặt khác, bất kế cuối cùng doanh thu phim nhưthế nào thì cũng chia theo tỷ lệ hợp đồng ban đầu đã ký kết, chuyến vào tài khoản cá nhân của cô ấy.”

Người phụ trách chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày: “Đã hiểu, Tiêu tổng.”

Bây giờ anh ta ước gì có thể cắn đứt lưỡi mình.

Nếu biết Tiêu tống còn quan tâm đến Giang Nguyệt như vậy thì anh ta đã không nói những lời vừa rồi.

Tiêu Kỳ Nhiên không so đo với hắn, chỉ rút một điểu thuốc, không hiểu sao cảm thấy phiền não và không yên lòng.

Anh giơ tay lẽn, ý bảo đối phương đi ra ngoài.

Đến khi trong phòng làm việc hoàn toàn không còn ai khác, anh mới lấy điện thoại gọi cho Bạch Hạc, hỏi hời hợt: “Ai cho em đưa người vào cõng ty anh?”

Bạch Hạc: “Anh họ, chị Ngu Vãn không phải người ngoài, trong lòng anh biết rõ mà.”

Tiêu Kỳ Nhiên hít một hơi thuốc, sau khi nhả khói ra, anh chậm rãi nói: “Bạch Hạc, nếu em tiếp tục quậy phá như vậy thì anh sẽ đế Tống Du quản em đấy.”

“Anh ấy chẳng có thời gian quản em đâu. Gần đây anh ấy đi nơi khác rồi, lại tiếp nhận một hồ sơ mới, anh ấy bận lẩm.”

Từ sau khi tổ chức hôn lễ xong, dường nhưTỐng Du bận rộn hơn trước.

Bạch Hạc nói giữa chừng lại kéo chủ đề quay trở lại: “Anh họ, anh và Tống Du là bạn tốt, bây giờ anh ấy đã kết hôn rồi, chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của mình sao?”

Nói xong, trong lời nói của cô ấy còn có ẩn ý: “Anh cũng sắp ba mươi rồi, tuổi này cũng không dễ tìm được phù hợp, anh phải nhanh chóng nắm lấy cơ hội đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên gãy tàn thuốc, dáng vẻ điềm tĩnh: “Nếu như em muốn làm bà mối, nhất quyết muốn tác hợp anh và Ngu Vãn thì sớm quên chuyện đó đi.”

Thấy anh đã nói thẳng, Bạch Hạc cũng không che giấu nữa: “Tại sao? Anh và chị Ngu Vãn đã có sẵn nền tảng tình cảm, hơn nữa hiện tại chị ấy cũng đã ly hôn, trai chưa vợ gái chưa chồng như anh chị không phải rất thích hợp sao?”

“Hạc Hạc, có rất nhiều chuyện không giống như em nghĩ.” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh lùng cắt ngang sự kích động của cô ấy: “Giữa anh và Ngu Vãn cũng không bền chặt như em nghĩ đâu”

Nói mấy câu như vậy đã là cực hạn kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên: “Cô ấy là bạn của em, anh để cô ấy vào Giang San là sự nhượng bộ cuối cùng, cũng là chuyện duy nhất anh có thế đáp ứng em.”

Bạch Hạc mở miệng muốn nói cái gì, Tiêu Kỳ Nhiên ấn thẳng tàn thuốc vào trong gạt tàn, sắc mặt tối sầm: “Hơn nữa, anh đã tìm được đối tượng kết hôn phù hợp rồi.”

Nói xong, anh cúp máy.

Bạch Hạc cầm điện thoại, lâm vào trầm tư.