Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 734




Chương 734

“Không phải.” Giang Nguyệt lập tức phủ nhận, “Chỉ là lúc trước anh tương đối bận rộn, không nghĩ tới anh có thể ở đây lâu như vậy.”

“Tổng giám đốc Thịnh vừa mới phẫu thuật, trước mắt cần theo dõi quan sát, tôi là bác sĩ điều trị chính nên cần chú ý tình trạng phục hồi của ông ấy để sẵn sàng tiến hành đợt điều trị tiếp theo.”

Giang Nguyệt gật đầu như hiểu ý, còn nói đùa: “Bác sĩ Kiều luôn có trách nhiệm như vậy.”

“Còn phải xem đối phương là ai.” Kiều Cẩn Nhuận bình tĩnh trả lời.

Khi đưa Giang Nguyệt tới dưới chung cư, Kiều Cẩn Nhuận hỏi cô chuyện đính hôn trước đó, Giang Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao anh biết?”

Kiều Cẩn Nhuận bật cười: “Mặc dù tôi là bác sĩ nhưng cũng có sẽ chú ý đến tin tức.”

Đặc biệt là về cô.

Giang Nguyệt giải thích trước đó đã xảy ra biến cố, hơn nữa cô còn công bố chuyện mình bị rối loạn lưỡng cực nên cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ không thành.

Rối loạn lưỡng cực có nghĩa là có vấn đề tâm thần, đây là một điều đại kỵ của giới nhà giàu.

Cho dù không ai nói trắng ra nhưng cũng sẽ ngầm chỉ trỏ nhà họ Trần, sau này cũng không thể thiếu những nguy hiểm và tai họa tiềm ẩn.

Sau khi Giang Nguyệt và Trần Tư Tề giải thích rõ ràng mọi chuyện, đối phương cũng tỏ vẻ thông cảm, khách khí chúc Giang Nguyệt sớm bình phục.

“Dù sao tôi cũng không vội kết hôn.” Giang Nguyệt đi vài bước, đứng tại chỗ, xoay người cười nói: “Tôi xinh đẹp như vậy, không sợ không gả được.”

Nụ cười của cô rất tươi sáng, nhưng đáy mắt lại như có vẻ cô đơn, rất khó phân biệt.

Kiều Cẩn Nhuận nhìn nụ cười của cô, cánh tay anh ta lơ lửng trong không khí một lúc lâu, cuối cùng từ từ hạ tay xuống, giọng nói nặng nề: “Nếu bây giờ cô độc thân, vậy tôi có thể theo đuổi cô không?”

Giang Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu.

Kiều Cẩn Nhuận vẫn cười như trước: “Không được sao?”

Cô im lặng một lúc.

Có lẽ nửa phút đã trôi qua, Giang Nguyệt mới nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Kiều, anh là một người tốt.”

“… Cô đang phát thẻ người tốt cho tôi à?” Kiều Cẩn Nhuận bất đắc dĩ đỡ trán, không ngờ cô sẽ cho mình một câu trả lời như vậy.

“Ý tôi là…” Giang Nguyệt cân nhắc câu từ trong giây lát rồi mới nói ra: “Anh là một người tốt, nhưng tôi là một người rất tệ.”

“Sao cô xác định mình là một người rất tệ?”

Giang Nguyệt ôm cánh tay, nói một cách thản nhiên: “Những người như tôi, nửa đầu cuộc đời chạy vạy khắp nơi để trả nợ, nửa sau cuộc đời chống chọi với chứng rối loạn lưỡng cực, bây giờ vẫn không có nơi ở cố định, lang thang phiêu bạt khắp nơi, chẳng ra sao cả.”

“Nhưng tôi cảm thấy không phải vậy.” Kiều Cẩn Nhuận phủ định lời nói của cô: “Cô rất ngoan cường và can đảm, tôi có thể nhìn thấy ý chí kiên cường, không chịu thua trên người cô.”

“Nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô thì tôi đã biết cô không phải là người cúi đầu trước vận mệnh. Điểm hiếm có này là đáng quý nhất, chứ không phải chẳng ra sao như cô nói.”

“Tuy nhiên, tôi cũng rất lo lắng cho cô, nếu có một ngày cô thật sự đổi ý, có lẽ cô không phải thỏa với hiệp sinh mệnh của mình, mà lựa chọn kết thúc.”

Giang Nguyệt luôn tràn đầy nhiệt huyết trong vô thức, đặc biệt là khi quay phim và tình cảm, cô luôn luôn cống hiến hết mình, cho tới nay cô luôn giữ một thái độ không giống bây giờ.