Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 710




Chương 710

Giang Nguyệt nhắm chặt hai mắt lại, ép buộc mình quên đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, buộc mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng khi muốn làm cho mình nhanh chóng ngủ, ngược lại sẽ càng trở nên cực kỳ khó khăn.

Sau khi thất bại lần thứ hai, Giang Nguyệt rốt cục lựa chọn buông tha, cô quyết định đi dạo ở hành lang một chút, chờ đi mệt nói không chừng sẽ buồn ngủ.

Động tác của cô rất nhẹ xuống giường, lại mở cửa ra một khe hở, bước chân rất nhẹ đi ra ngoài.

Đèn ở hành lang bệnh viện được thắp sáng suốt đêm.

Giang Nguyệt đi tới cửa phòng bệnh hôm nay khi gặp được Tiêu Kỳ Nhiên.

Thấy đèn trong phòng bệnh vẫn còn sáng.

Bước chân Giang Nguyệt dừng lại, sự tò mò trong lòng bỗng nhiên dâng lên, cô muốn nhìn xem nữ nhân trong miệng Tiêu Kỳ Nhiên là ai.

Nhưng như vậy thật sự là bất lịch sự, cô chỉ dừng lại ở cửa vài giây, liền muốn xoay người trở về nghỉ ngơi.

Không ngờ lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ diện mạo cực kỳ thanh tú đoan trang đứng ở trước mặt cô, mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình.

Không thể nhìn thấy dấu vết của năm tháng trên khuôn mặt của bà ấy, đôi mắt của bà rất nhẹ nhàng, có một loại tình cảm không thể nói rõ:

“Cô gái, cô có việc tìm tôi à, tôi thấy cô đứng ở trước cửa một lúc lâu rồi.”

Giang Nguyệt không nghĩ tới mình lại bị phát hiện, cô trầm mặc hai giây, lại không biết nên giải thích như thế nào.

“Xin lỗi, là tôi đã quấy rầy dì rồi.” Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, coi như là hợp lý:

“Tôi chỉ là đi ngang qua, nhìn đèn vẫn còn sáng, nghĩ có phải người ở phòng này ngủ quên tắt đèn hay không.”

“Thì ra là như vậy.” Người phụ nữ mỉm cười, màu môi có một chút trắng bất thường, nhưng vẫn ôn hòa:

“Cảm ơn cô, nhưng không có gì, tôi chỉ là không ngủ được thôi.”

Người phụ nữ này làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, không giống loại tiểu nhân cố ý chen chân vào hôn nhân của người khác.

Bà nghiêng mình, chỉ vào bên trong: “Nếu như cô không buồn ngủ vậy chúng ta vào trong nói chuyện phiếm chút không?”

Giang Nguyệt không biết vì cái gì, thế nhưng lại không cự tuyệt.

Chờ đến lúc phản ứng lại, cô đã ngồi trong phòng bệnh, người phụ nữ đối diện cũng chậm rãi ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cô.

“Thật sự là một cô gái xinh đẹp, tôi nên xưng hô như thế nào?”

Giang Nguyệt cắn cắn môi, nửa ngày mới mở miệng đáp lại: “Dì cứ gọi tôi là Giang Nguyệt là được rồi.”

Mặc dù đã ngồi xuống, Giang Nguyệt trong phút chốc vẫn không tìm được chủ đề gì để nói.

Hai người ngồi trong phòng bệnh không nói gì.

Giang Nguyệt suy nghĩ một lúc mới quyết định hỏi về bệnh tình của bà ấy, sau đó mới biết được bà họ Đường, tên là Đường Úc Tuyết, bị ung thư gan giai đoạn cuối.

Hiện tại tất cả các phương pháp điều trị y học đối với bà đều không có tác dụng, chỉ có thể chấp nhận sống lê lết qua từng ngày. May mắn là bản thân bà ấy chấp nhận căn bệnh đó như một phần của cuộc sống, thậm chí còn tỏ ra rất lạc quan.

Nội tâm Giang Nguyệt có chút thổn thức, cô muốn nói chút lời an ủi, nhưng lại không biết nói gì cho phải.