Chương 702
Đến khi Giang Nguyệt vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, Tiểu Diệp đang nằm trên giường bệnh, há miệng như không có việc gì, chờ đợi đồ ăn mà Tĩnh Nghi đút cho ăn.
Nếu không phải nhìn thấy miếng thạch cao khổng lồ bó bột trên chân cô nàng Giang Nguyệt sẽ cho rằng đó là một trò đùa.
“Chị Giang Nguyệt, chị đến rồi.”
Miệng Tiểu Diệp vừa mới há ra được một nửa, còn chưa kịp đón lấy miếng quýt Tĩnh Nghi đưa tới đã thấy Giang Nguyệt từ ngoài cửa xông vào, cô nàng ngay lập tức vẫy tay chào hỏi cô.
Giang Nguyệt: “… Bây giờ em thấy thế nào rồi?”
“Rất tốt, cả người rất khỏe mạnh, ăn rất ngon.”
Tiểu Diệp vỗ vỗ ngực, kết quả miếng quýt vừa rồi còn chưa kịp nuốt xuống, lập tức liều mạng ho khan, khiến cho mọi người nhất thời hoảng sợ.
Sau khi xác định cô chỉ bị nghẹn, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, chị Trần bất lực nói với Giang Nguyệt:
“Hôm nay Tiểu Diệp đến công ty giúp em lấy tài liệu. Trên đường trở về, con bé xảy ra va chạm cùng một chiếc ô tô đi ngược chiều. May mắn là chỉ bị thương ở chân. Bác sĩ nói có thể con bé sẽ bị chấn động não nhẹ, còn lại thì không sao cả.”
Nói xong, chị Trần dùng ngón tay nhấn vào đầu Tiểu Diệp: “Em đó, mỗi ngày đều không thể khiến người ta bớt lo đi.”
“Em đó, mỗi ngày đều không thể khiến người ta bớt lo đi.” Chị Trần vừa trách cứ, vừa đau lòng cho Tiểu Diệp:
“Bị thương đến xương thì ít nhất không thể lành hoàn toàn trong một trăm ngày, xem em còn đi đâu để giở trò đồi bại.”
Tiểu Diệp đắc ý và cô cũng không có cảm thấy may mắn đã sống sót sau kiếp nạn, ngược lại còn cười hì hì, nói: “Em đây chính là thay chị Giang Nguyệt ngăn cản tai họa.”
“Vốn phần tư liệu này nên là chị Giang Nguyệt tự mình đi lấy, cũng may là em đi, bằng không lấy thân thể mềm yếu của chị ấy, tuyệt đối không có khả năng giống như em chỉ là một vết thương ngoài da.”
Nghe có vẻ như có gì đó không đúng lắm, nhưng Giang Nguyệt không để ý.
Ngồi trò chuyện cùng nhau một lát, mấy người bắt đầu thương lượng về việc thay ca chăm sóc Tiểu Diệp.
Giang Nguyệt: “Chị Trần, chị và Tĩnh Nghi về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai em không có sắp xếp diễn tập, tối nay em sẽ chăm sóc Tiểu Diệp.”
Cô sắp xếp xong, lại dặn dò: “Trên đường mọi người chú ý an toàn.”
Sau khi tiễn chị Trần và Tĩnh Nghi đi, Giang Nguyệt mới ngồi ở bên đầu giường, hỏi Tiểu Diệp muốn ăn gì cho bữa tối, xong cô đi xuống tầng dưới bệnh viện mua một chút đồ.
Tiểu Diệp nói vừa rồi ăn nhẹ đều ăn đến no căng bụng, bảo cô chỉ mua cơm tối của mình là được.
Sau xác nhận một mình Tiểu Diệp không thành vấn đề, Giang Nguyệt mới đi dạo một vòng gần bệnh viện và mua một chiếc bánh sandwich ở cửa hàng tiện lợi về.
Thang máy đi tới tầng phòng bệnh nơi Tiểu Diệp ở, Giang Nguyệt đang đi trên hành lang, khi đi ngang qua một phòng bệnh, vô tình nghe thấy bên trong có người cãi nhau, nghe có vẻ rất căng thẳng.
Cô tiến lại gần vài bước, nghe giọng nói bên trong rất quen thuộc, hình như là… Tiêu Viễn Phong?
Vì sao Tiêu Viễn Phong lại ở Hoa Thành?