Chương 700
Suốt bốn năm qua, hình ảnh cô và Tiêu Kỳ Nhiên cũng từng bị chụp, nhưng chưa từng bị phơi bày trên diện rộng như vậy. Cũng giống như là quan hệ của cô và anh vậy, luôn bị che giấu một cách chặt chẽ.
Nhưng Tần Di Di có thể, Ngu Vãn có thể.
Chỉ có duy nhất cô là giống như rêu không thể nhìn thấy ánh sáng dưới tảng đá.
“Hiện tại tức giận chất vấn tôi, là muốn che đậy nó sao?” Giang Nguyệt bình tĩnh, hai mắt nhắm chặt mà hỏi hắn:
“Vậy rốt cuộc là anh muốn tôi nhìn thấy hay không muốn tôi nhìn thấy đây hả?”
Tiêu Kỳ Nhiên ngẩn ra, vừa rồi hỏi thật ra cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ vì đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy tấm ảnh này nên mới hỏi vậy.
Anh đặt vé máy bay từ sáng sớm, cả buổi sáng đều ở trên máy bay nên căn bản không có cơ hội xem tin nhắn trong điện thoại.
Tiết An vừa có rồi gọi điện thoại cho anh hai lần, nhưng lúc ấy anh chuẩn bị đi vào đoàn kịch để tìm Giang Nguyệt, nên cũng không có nghe máy.
Có lẽ, hai cuộc gọi đó là để thông báo cho anh về vấn đề này.
Tiêu Kỳ Nhiên suy nghĩ: “Giang Nguyệt, ý của tôi là, tấm ảnh này không phải là tôi cố ý để cho người ta thả ra, huống hồ tôi cũng không có…”
Lời giải thích của Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói hết, Giang Nguyệt đã ngắt lời hắn: “Có phải cố ý hay không, có cần giải thích gì với tôi không?”
Cô mỉm cười: “Tôi thừa nhận, trước đây tôi đã từng yêu anh rất chân thành và hèn mọn.”
Lời tỏ tình đột ngột của Giang Nguyệt làm cho Tiêu Kỳ Nhiên lập tức ngừng giải thích về bức ảnh hôn nhau kia, hơi thở của anh đột nhiên trở nên dồn dập, ngay cả biểu cảm trong mắt cũng trở nên tối tăm.
Đây là lần đầu tiên!
Lần đầu tiên anh nghe được từ chính miệng Giang Nguyệt nói rằng là cô có tình cảm với anh, mà không phải là quan hệ kim chủ lạnh nhạt, càng không phải cái gọi là trả nợ báo ân.
Còn nữa, từ ngữ vừa rồi anh nghe thấy hình như là “yêu”?
Giang Nguyệt mở to hai mắt, không muốn để nước mắt tiếp tục rơi xuống, vì thế không dám chớp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Thế nhưng, tất cả đều đã dừng lại ở đây.”
Giang Nguyện nói rất bình tĩnh, như thể đang cực kỳ cố gắng mạnh mẽ để thể hiện lý trí của mình:
“Tôi không còn yêu anh! Tôi cũng không vọng tưởng muốn lên trời để hái mặt trăng nữa.”
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa kịp cảm thấy vui mừng vì lời nói vừa rồi của Giang Nguyệt, câu tiếp theo đã lại làm cho máu của hắn chảy ngược.
Tại sao?
Tại sao cô ấy không còn yêu nữa?
Không phải cô nói yêu đã từng rất chân thành sao?
Tại sao lại nói “dừng lại ở đây”?
Nắng chiều rất chói mắt, Giang Nguyệt đứng ngược sáng ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, lại nhìn không ra vẻ hoảng sợ cùng hoang mang trong mắt hắn, chỉ cảm thấy hắn vẫn lãnh đạm như thường ngày.
Cứ như vậy mà thờ ơ lắng nghe lời thú nhận tầm thường của cô.
“Trước đây tôi cũng đã từng thắc mắc, tại sao anh lại chấp nhận lời cầu xin của tôi. Là vì tôi xinh đẹp sao? Nhưng gái đẹp nhiều như vậy, người như anh càng không thể thiếu được.”