Chương 7
Swee vốn là thương hiệu xa xỉ cao cấp trong ngành, giá của chiếc váy kia cao hơn mười con số.
Bởi vì cô biết giá trị của chiếc váy nên mới chủ động tìm Tiêu Kỳ Nhiên đề nghị bồi thường.
Nếu là nhãn hiệu khác, cô sẽ giải quyết riêng, không cần thiết phải đến làm phiền hắn.
Tần Di Di chỉ là tỏ vẻ quyết tâm thì không sao, nếu như Tiêu Kỳ Nhiên thật sự đáp ứng để cho cô ta bồi thường. Thì số tiền cô ta phải trả là một khoản nợ lớn kia.
Nhưng Tần Di Di không hiểu ý tứ trong lời nói của Giang Nguyệt, thấy cô lạnh lùng cự tuyệt, Tần Di Di liền sắp khóc:
“Chị Giang Nguyệt, em biết là tối qua em có lỗi. Nếu chị cho em một cơ hội, cho dù là em vay tiền cũng phải bồi thường cho chị.”
Cô ta không nói lời nào còn tốt, vừa nói chuyện trong giọng nói liền mang theo nức nở. Điều này lại giống như Giang Nguyệt đang bắt nạt người khác.
Thấy cô ta cố chấp như vậy, Giang Nguyệt cau mày:
“Cô có biết chiếc váy kia đáng giá bao nhiêu không? Cho dù cô muốn mượn, số tiền lớn như vậy cũng không ai có thể cho cô mượn, hiểu không?”
Tần Di Di tuổi còn trẻ, vừa mới vào nghề đã mang một khoản nợ lớn như vậy, có thể tưởng tượng được sẽ có áp lực rất lớn.
Vì đã từng dầm mưa dãi nắng nên Giang Nguyệt hiểu được nợ nần đau khổ như thế nào, trả nợ khó khăn như thế nào.
Nghe vậy, khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên lại nhếch lên, giọng nói chế giễu:
“Cô ấy bồi thường không nổi, vậy cô sẽ bồi thường à?”
Tiêu Kỳ Nhiên hơi nheo mắt lại, tầm mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt:
“Bộ váy này là lúc cô mặc sơ ý làm hỏng, lẽ ra cô phải là người chịu toàn bộ trách nhiệm mới đúng.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu lên.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lúc, sau đó cười lạnh:
“Nếu không có bản lĩnh đó, thì bớt thay người khác quyết định đi.”
Nói xong, anh lấy thẻ ngân hàng trong ngăn kéo ra, ném tới trước mặt Giang Nguyệt.
“Cầm đi bồi thường đi, không cần báo tài chính, số tiền này cứ tính cho tôi.”
Hai mắt rưng rưng của Tần Di Di thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó là vẻ mặt sùng bái:
“Tiêu tổng, anh muốn cho em mượn tiền sao?”
Tiêu Kỳ Nhiên gập đầu: “Ừ, sau này cô cố gắng ở Giang San làm việc, sớm muộn gì cũng có thể kiếm lại được.”
Lúc nói những lời này, trong giọng nói của hắn mang theo cổ vũ và dung túng, rõ ràng là tâm tình rất tốt. Ánh mắt sùng bái và cảm kích của Tần Di Di khiến hắn thấy hài lòng.
“Cảm ơn Tiêu tổng! Tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả hết!”
Tần Di Di lập tức cười tươi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có nước mắt, nhưng sự vui mừng cùng hạnh phúc lại rất rõ ràng.
Giang Nguyệt đột nhiên nhớ tới lời nói đêm đó của anh.
Chẳng trách anh lại chán ngấy cô.