690
Anh ta vẫn ôm bó hoa hồng như trước, áo trắng quần đen dựa vào lan can bậc thang, cực kỳ ga lăng chờ cô, trên mặt không hề xuất hiện sự mất kiên nhẫn nào.
Anh ta nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi đi về hướng mình nên hơi nghiêng đầu nhìn qua, nhìn thấy Giang Nguyệt thì nở nụ cười:
“Chúc mừng cô ra mắt thành công, là một diễn viên kịch nói đủ tư cách.”
Giang Nguyệt mặc một chiếc váy màu be nhạt, tóc buộc đuôi ngựa thấp một cách tùy ý, thoạt nhìn rất hiền hòa.
Cô nhận hoa hồng, hương hoa thơm ngát quanh mũi, không khỏi mở miệng khen ngợi: “Trần tổng luôn biết cách chọn hoa, cũng rất biết lấy lòng con gái.”
Giang Nguyệt lơ đãng đổi xưng hô lại trở về Trần tổng.
Trần Tư Tề nhận thấy sự thay đổi này nhưng cũng không sửa lại cô, chỉ nói: “Không cần biết cô có tin hay không nhưng trước đây tôi chưa từng tự tay tặng hoa cho con gái.”
Giang Nguyệt trái lại cảm thấy ngạc nhiên mà hỏi: “Trước đây chưa từng tặng?”
“Là ‘chưa từng tự tay tặng’.” Trần Tư Tề sửa lại.
Giang Nguyệt chợt hiểu được ý trong lời anh ta nói, nụ cười vẫn rạng rỡ như trước:
“Cũng đúng, người như Trần tổng sao lại cần tự tay tặng hoa lấy lòng con gái chứ.”
Anh ta chỉ cần ngoắc tay một cái thì phụ nữ tới lũ lượt, sao phải tốn công tốn sức tự đi tặng hoa?
Trần Tư Tề không thể không nghe ra ý tứ kỳ lạ trong lời Giang Nguyệt, liếc cô một cái, thuận miệng hỏi:
“Cô ở bên Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy mà anh ta chưa từng tặng hoa cho cô sao?”
Dường như Giang Nguyệt bị Trần Tư Tè chọc cười, lời nói không biết là thật hay giả đáp: “Anh ta thường xuyên tặng.”
“Tự tay?” Trần Tư Tề không tin.
Đám nhà giàu trong giới này đều chỉ là chơi qua đường, kêu trợ lý tiện tay mua một bó cũng xem như đã dụng tâm rồi.
Tự tay tặng hoa thì quá mức dụng tâm, nghe cũng rất thâm tình, không phù hợp với tính cách của Tiêu Kỳ Nhiên.
“Chuyện này thì tôi không biết, dù sao trên bàn cũng thường xuyên có hoa, chưa từng đứt đoạn.”
Giang Nguyệt nói xong, cảm thấy đề tài này càng ngày càng làm cho người ta phiền não, vì thế chuyển đề tài: “Trần tổng tìm tôi chỉ để nói những chuyện này sao?”
Trần Tư Tề: “Tất nhiên là tới để chúc mừng buổi ra mắt của cô thành công tốt đẹp, muốn mời cô ăn tối.”
Cách hai người ở chung cứ duy trì như vậy, giống như người bạn thân thiết nhưng lại có một cảm giác xa cách khó tả.
Trên thực tế, trong lòng Giang Nguyệt hiểu rõ suy nghĩ của Trần Tư Tề.
Tuy rằng họ không kết hôn được nhưng tiếp tục duy trì mối quan hệ bạn bè với cô cũng là một chuyện tốt.
Có nhiều bạn bè đồng nghĩa với việc có nhiều con đường để chọn, không bao giờ là sai.
Sau khi ăn tối, hai người đi dạo gần nhà hàng.
Phong cảnh Hoa Thành dễ chịu, bên cạnh thành phố náo nhiệt có một dòng sông, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nước chảy.
Đi dạo không được mấy bước đã tới bờ sông, trong không khí có cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sảng khoái.