Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 684




 

Chương 684

Bàn tay siết chặt của cô hơi buông lỏng, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Thịnh Sóc Thành, giọng nói vô cùng cứng rắn, mang theo sự bướng bỉnh độc nhất của riêng cô:

“Tôi muốn được tôn trọng và bình đẳng.”

“Nói rõ một chút.”

Giang Nguyệt đương nhiên biết, nếu để Thịnh Sóc Thành bảo vệ mình, đây cũng không phải là việc khó. Khó khăn chính là cô nên thuyết phục chính mình như thế nào, bản thân nên hòa hợp với chuyện này như thế nào.

Bằng cách này, không chỉ là không nhận được sự tôn trọng từ bất kì ai, ngược lại còn bị người ta giẫm đạp một cước, nói cô dựa vào “cha nuôi” mới đi đến bước đường hôm nay, việc này cũng không vinh quang gì mấy.

Cho dù là giúp đỡ Tiêu Kỳ Nhiên hay đáp ứng Trần Tư Tề, cô đơn giản chỉ muốn nhận được một sự tôn trọng và bình đẳng.

“Tôi biết điều này nghe có vẻ khó tin, nhưng tôi chỉ muốn có được sự tôn trọng.”

Giang Nguyệt thu hồi sự mất mát trong mắt, mỉm cười nói: “Trong giới nghệ sĩ này quá mức hỗn tạp, dựa vào một số phương thức không thể nhìn thấy người khác cũng có thể sống thoải mái, nhưng tôi không muốn.”

Trong nghề này, có biết bao nhiêu nghệ sĩ mong muốn được thuận lợi về tài nguyên.

Chỉ cần được nhìn trúng, như vậy nhất định từ nay về sau một bước lên mây xanh. Tài nguyên lấy được ngày càng nhiều, phát ngôn đại diện cũng tăng lên không ngừng, thực lực được chứng minh, từ nay về sau tiền đồ sáng lạng, con đường phủ đầy hoa lấp lánh.

Nhưng chỉ có cô là không muốn.

“Tôi muốn dựa vào chính mình mà sống, đường đường chính chính, kiêu ngạo mà sống.”

Niềm tự tôn của Giang Nguyệt cao hơn bầu trời.

Nghe được câu này, Thịnh Sóc Thành nhếch môi ngước lên, trong hơi thở mang theo ý cười như có như không.

“Không sai, cô rất có cốt khí.”

Thịnh Sóc Thành lẳng lặng chờ Giang Nguyệt nói xong, giọng điệu bình thản chuyển sang một đề tài khác:

“Bách Kiều là tên đoàn kịch mà tôi sáng lập trước khi vợ tôi mất, cô ấy cũng là một thành viên trong đó.”

“Sau đó, tôi và cô ấy kết hôn, nhưng cô ấy trở nên ủ rũ, trầm cảm, cuối cùng lại tự sát sau lưng tôi.”

Đáp án này cũng không quá kinh ngạc, Giang Nguyệt trước đó đã đoán được.

Người giàu đa số sống lâu. Nếu không may chết sớm, đơn giản là do bệnh nặng hoặc tự tử.

“Đoàn kịch này có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, vì vậy sau đó tôi đã mua lại nó, mở rộng quy mô, thành lập công ty cùng tên, nhưng hướng chính vẫn là ngành công nghiệp kịch nói.”

Chỉ vài câu nói, Giang Nguyệt đã cảm giác giọng điệu của Thịnh Sóc Thành đã trở nên nhu hòa hơn từng chút một.

Lần trước, khi ông đề cập đến người vợ quá cố của mình, ông cũng vậy.

“Bà ấy nhất định rất yêu ngài.” Giang Nguyệt tóm tắt một câu.

Thịnh Sóc Thành kinh ngạc, ánh mắt nhìn cô có thêm cảm xúc khác: “Cô là người đầu tiên nói như vậy, những người khác đều sẽ cảm thấy là tôi rất yêu cô ấy.”

“Ngài yêu bà ấy đều được mọi người biết đến. Nhưng bà ấy lại tình nguyện ở bên cạnh ngài dưới ánh mắt trần tục của người đời, có lẽ chuyện này với bà ấy vẫn có một chút khó khăn.”