Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 680




Chương 680

Bầu không khí trong phòng rất thanh nhã, trong không khí có thoang thoảng mùi hương trà cùng hương hoa hòa quyện vào nhau.

Hương thơm thanh mát khiến cho dây thần kinh đang căng thẳng của Giang Nguyệt được thư giãn hơn rất nhiều.

“Chào Thịnh tổng.”

Thịnh Sóc Thành ngồi trên ghế chính, trước mặt có một bình trà đã được pha xong.

Dựa vào hơi nóng bốc lên từ chén trà có thể phán đoán ông ta hẳn là đã chờ ở đây một lúc.

Giang Nguyệt đứng vững, nhìn Thịnh Sóc Thành trước mắt tản mát ra sự uy nghiêm, vẻ mặt từ đầu đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, không có nịnh nọt, cũng không có vui mừng.

Giọng điệu của cô rất bình tĩnh: “Nếu Thịnh tổng thông báo trước với tôi rằng ngài cũng sẽ đến, tôi với trợ lý của mình sẽ đến sớm hơn, bây giờ đột nhiên gặp được, thật sự tôi có chút ngạc nhiên.”

“Lát nữa nếu có nói lời nào không ổn, xin ngài thứ lỗi cho.”

Thịnh Sóc Thành bưng chén trà lên uống một ngụm.

Lúc này mới từ từ ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên mặt Giang Nguyệt. Nhìn gương mặt trong trẻo lạnh lùng của cô, lại nghĩ đến những bình luận trên mạng kia, có một câu khiến ông ấn tượng sâu sắc.

Một đóa hoa hồng cao lãnh khiến người ta không dám đến gần.

Ông không tự chủ được lắc đầu cười cười, trong lòng cảm thấy câu bình luận này thật đúng là rất chính xác.

“Còn đang giận vì chuyện lần trước?”

Thịnh Sóc Thành hỏi cô một câu, cũng rót thêm một chén trà, đẩy về phía trước: “Chuyện lúc trước cô đi thăm bà Trình, là do tôi điều tra không rõ ràng. Chúng ta dùng một chén trà xoá sạch hết mọi ân oán đi.”

Giang Nguyệt cười nhạt, cũng không tiếp tục bày ra bộ dáng cao ngạo gì, đi đến nhận lấy chén trà.

Trong lòng cô hiểu rõ, mình đã đánh cuộc đúng.

Lúc đầu Giang Nguyệt còn đoán không ra vì sao Thịnh Sóc Hành lại chủ động cho cô cơ hội diễn xuất ở đoàn kịch nói, nhưng khi quan sát thái độ của Đỗ Thời Minh đối với cô, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ ràng.

Thái độ của cấp dưới đối đãi với người khác, hơn phân nửa là nhìn vào thái độ của cấp trên.

Tốt xấu gì Đỗ Thời Minh cũng là ông chủ của Bách Kiều, lại nhiệt tình chạy đến cửa khách sạn để tiếp đón cô, ít nhất trong lòng cô đã nắm chắc năm phần.

Đến khi nhìn thấy Thịnh Sóc Thành tự mình rót trà cho cô, trái tim cô đã hoàn toàn buông lỏng.

Lúc này đây, Thịnh Sóc Thành đến là để trả lại ân tình cho cô.

“Tiểu Đỗ.” Chờ hai người uống trà xong, Thịnh Sóc Thành gọi Đỗ Thời Minh vào:

“Chuyện chính hôm nay là anh và Giang tiểu thư thương lượng chuyện ký hợp đồng, tôi chỉ là người đến góp vui, không cần phải quá câu nệ.”

Ông ta hờ hững mở miệng, lại chậm rãi rót cho mình một chén trà.

Quanh năm suốt tháng Đỗ Thời Minh cũng không có cơ hội gặp mặt ông chủ lớn được mấy lần, hiện tại lại ngồi ở ngay dưới mí mắt của ông chủ lớn, hắn khẩn trương đến trán đổ đầy mồ hôi.

Hắn đáp một tiếng rồi đi qua nhìn thoáng qua Giang Nguyệt, cô còn bình tĩnh hơn hắn rất nhiều.

Đỗ Thời Minh cúi đầu, yên lặng giơ tay, làm bộ vuốt lại mái tóc, nhân tiện dùng ống tay áo lau mồ hôi.

“Giang tiểu thư, chúng ta bắt đầu thôi.”

….