Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 663




Chương 663

Giang Nguyệt cúi đầu, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói ra: “Chu Ninh Vân là mẹ của tôi.”

Sau khi nói xong, Giang Nguyệt nhìn sắc mặt lạnh lùng của Trần Tư Tề, cũng không có gì ngoài dự đoán.

Một mối quan hệ phức tạp như vậy, hắn cần phải xem xét.

“Ngày đó tôi vốn muốn nói cho anh biết ngay lập tức, nhưng tôi cũng vừa biết, cho nên cảm thấy rất kinh ngạc, tôi cần thời gian để tiêu hóa.” Giang Nguyệt nói rất thản nhiên:

“Nói thật, tôi căn bản không biết người đàn ông mẹ tôi tái giá sẽ là cha của anh, nếu không tôi sẽ nói rõ ràng tất cả ngay từ đầu.”

Sắc mặt Trần Tư Tề ngưng trọng, thoáng gật đầu: “Tôi tin tưởng cô, nhưng tôi cũng cần thời gian để tiêu hóa chuyện này.”

Giang Nguyệt có thể hiểu được.

Suy cho cùng, điều Trần Tư Tề cần là một người có thể bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vòng vây này. Nếu dính dáng đến mẹ kế, hắn ta sẽ không thể kiểm soát được hướng đi tiếp theo.

Người kinh doanh như bọn bọ, muốn nhất chính là mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.

Nếu có biến số, có nghĩa là có khả năng thất bại.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, Giang Nguyệt trong lòng mặc định Trần Tư Tề nhất định sẽ hủy bỏ thỏa thuận, tất cả những gì nói lúc trước phỏng chừng cũng sẽ mất đi hiệu lực.

Rõ ràng là chuyện trong dự liệu, nhưng Giang Nguyệt vẫn cảm thấy có chút phiền não.

Cô mở điện thoại di động ra, màn hình nhảy ra là những tin bát quái mà cô chưa xem hết trong phòng ăn, tin tức về mối tình đầu của Tiêu Kỳ Nhiên lập tức hiện lên trong tầm mắt.

Sau khi xem qua hàng trăm bình luận, cuối cùng cô cũng tìm được cái tên của mối tình đầu kia – Ngu Vãn.

Nó rất xa lạ.

Xa lạ đến mức trong mấy năm nay, Giang Nguyệt thậm chí chưa từng nghe Tiêu Kỳ Nhiên nói đến.

Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tin tức được đưa ra, nhưng không có thông báo thanh minh. Vậy thì coi như những tin tức này đều là thật.

Nghĩ đến cũng đúng, đêm đó khi mình leo lên xe của hắn, những hành động kia của hắn, nhưng một chút cũng không xa lạ.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt không nhịn được tự cười nhạo mình.

Khó trách lúc ấy cô giả bộ thuần thục hôn lên môi hắn, hắn còn có thể cười khẽ.

Thì ra là cười nhạo cô vì ra vẻ lão luyện.

Từ ngày hôm đó, Trần Tư Tề không liên lạc với cô nữa, nhưng cũng không nói với cô chuyện muốn hủy bỏ thỏa thuận. Thêm nữa bên kia công việc cũng tạm thời ngừng làm việc, Giang Nguyệt trở nên nhàn rỗi không có việc gì để làm.

Một ngày nọ, cô nhận được một cuộc điện thoại, thì ra là căn hộ của Giang Nguyệt thuê ở Bắc Thành kia sắp hết hạn, chủ nhà gọi điện thoại yêu cầu cô dọn hết đồ ra ngoài.

Nghĩ đến đồ đạc trong phòng thuộc về mình, Giang Nguyệt quyết định đặt vé máy bay về Bắc Thành.

Giang Nguyệt mời công ty chuyển nhà đến, dọn đồ cũng không tốn nhiều công sức, đơn giản đều là những chiếc cúp và giấy chứng nhận của cô mấy năm nay trong giới giải trí, đựng đầy mấy rương lớn.

Dọn xong nhà, cô nhìn căn hộ trống rỗng, dùng điện thoại chụp một bức ảnh, thuận tay đăng nó lên trang cá nhân.