Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 656




Chương 656

Có thể nhìn ra được nụ cười đó rất bất đắc dĩ.

Trần Tư Tề nói: “Dường như cô không thích trở thành người của công chúng? Không phù hợp với nghề diễn viên lắm nhỉ?”

“Nhưng đây là sở trường duy nhất của tôi.” Giang Nguyệt hờ hững nhún vai: “Hơn nữa, thật ra tôi rất thích diễn xuất.”

Cô thích làm rỗng cơ thể của mình và đặt cảm giác của một linh hồn khác vào.

Như vậy giống như cô có được một cuộc sống ngắn ngủi khác.

“Nhưng con người không thể chiếm tất cả những thứ tốt đẹp, sẽ bị báo ứng.” Giang Nguyệt tự nhủ: “Cho nên, vì những thứ mình thích, khó tránh khỏi phải nhẫn nại chịu đựng một số điều mình ghét.”

Cô thấy những điều này rất rõ ràng.

Cá và tay gấu không thể có cả hai, chỉ có thể chấp nhận hai mặt được và mất!

Tiệc cưới được tổ chức ở Bắc Thành nên khó tránh khỏi gặp phải không ít người quen cũ, nhìn thấy Giang Nguyệt và Trần Tư Tề cùng nhau tham dự, họ đều tỏ vẻ kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Tất cả mọi người đều là người tinh vi, quen với việc thuận theo chiều gió nên đương nhiên sẽ không biểu hiện cảm xúc gì trước mặt Trần Tư Tề.

Nhưng ở chốn riêng tư sẽ không tránh khỏi bị nghị luận, Giang Nguyệt đi bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm qua, chớp mắt đã trở thành vị hôn thê của Trần Tư Tề.

Giang Nguyệt đi theo Trần Tư Tề dạo vài vòng, cuối cùng cũng đợi đến lúc cô dâu và chú rể xuất hiện.

Trai tài gái sắc, đứng trên sân khấu cũng rất xứng đôi.

Không có quá nhiều nghi thức nặng nề, cũng không có tương tác tình cảm, chỉ cần một vài từ đơn giản đã bắt đầu bữa tiệc cưới.

Khi Tống Du đưa Bạch Hạc tới mời rượu, Giang Nguyệt mỉm cười nâng ly rượu lên: “Luật sư Tống, cô Bạch, tân hôn vui vẻ, chúc mừng.”

Ánh mắt Tống Du nhìn cô vài lần, sau đó lại nhìn Trần Tư Tề ở bên cạnh.

“Đã lâu không gặp anh.” Giang Nguyệt cười trêu ghẹo Tống Du:

“Kết hôn sao không gửi thiệp mời cho tôi, hại tôi phải làm người đi cùng mới có thể xuất hiện ở đây.”

Tống Du đi tới trước mặt Giang Nguyệt, ly rượu trong tay hơi nghiêng về phía trước:

“Xin lỗi, công tác chuẩn bị hôn lễ bận rộn nên không kịp mời cô.”

Anh ấy nói rất hời hợt, cũng có thêm vài phần lễ phép và xa cách hơn so với trước kia.

Giang Nguyệt nhạy bén nhận ra Tống Du có gì đó khác thường.

“Giang Nguyệt, bây giờ cô và Trần…”

“Cô ấy là vị hôn thê của tôi.” Trần Tư Tề tiến về phía trước một bước, ngữ khí không nặng không nhẹ.

Tống Du im lặng một giây, sau đó vẻ mặt mỉm cười, rất ôn hòa: “Như vậy à, vậy hy vọng có thể sớm nghe được tin vui của hai người nhé.”

“Bên kia còn có khách muốn chúc rượu, xin phép đi trước.”

Đến khi Tống Du và Bạch Hạc đi xa, vẻ mặt Giang Nguyệt vẫn mờ mịt.

Cô luôn cảm thấy Tống Du đột nhiên trở nên rất xa lạ.